Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 545 - Con cái lớn rồi 2




Con cái lớn rồi 2
Tôn Phinh Đình lo rằng nói ra thì lại ra kết quả khác so với mong muốn nên không khỏi thắc mắc: “Thẩm thẩm thật sự sẽ giúp ta sao?”
Lâm Hàn buồn cười: “Ta không giúp ngươi thì cũng không có khả năng giúp nương ngươi đâu. Nương của ngươi đối với ta mà nói chỉ là một người ngoài thôi.”
Tôn Phinh Đình nhớ đến lời cha nàng ấy từng nói, thẩm thẩm bên nhà chồng của nàng là nữ trung hào kiệt, trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói ra: “Hôm qua nương ta nói tầm khoảng giờ Tỵ hai khắc hôm nay sẽ đến. Thẩm thẩm, ta muốn làm phiền người sai Hồng Lăng đi nói với nương ta là người tìm ta có việc, để nương ta hôm khác rồi tới.”
Lâm Hàn muốn hỏi tại sao thì phát hiện nàng ấy vẫn còn đang đứng bèn sai tiểu nha hoàn chuyển một chiếc ghế, sau đó hỏi Tôn Phinh Đình: “Nếu ta không hiểu sai, ngươi đang trốn nương ngươi à?”
Tôn Phinh Đình gật đầu liên tục: “Thẩm thẩm, nếu nương ta tìm tới, có thể làm phiền người nói là buổi trưa ta dùng cơm ở nhà người được không?”
Lâm Hàn: “Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi chớ vui mừng quá sớm, ta hỏi ngươi, tại sao lại trốn nương ngươi?”
Tôn Phinh Đình há miệng đáp: “Có thể không nói không?”
Thái độ Lâm Hàn kiên quyết: “Không được!”
Tôn Phinh Đình không khỏi mím môi lại, vẻ mặt khó xử.
Sở Dương thấy thế thì không nhịn được nói: “Nương, thôi đừng để tẩu tẩu nói nữa.”
Lâm Hàn mặc kệ Sở Dương, chỉ nhìn chằm chằm Tôn Phinh Đình, đợi nàng ấy mở miệng.
Tôn Phinh Đình thật sự không muốn nói.
Lâm Hàn nhắc nhở nàng ấy: “Nương của ngươi sắp đến rồi.”
Tôn Phinh Đình vội vàng nhìn ra bên ngoài, bên kia bức bình phong không có ai cả, nàng ấy thở phào một hơi: “Ta nói, thẩm thẩm. Hôm mùng một, ta ở trong nhà cắn hạt dưa, chính là cái loại không thêm bất kỳ hương liệu nào mà người cho ta đó. Nương ta nói ăn nhiều sẽ nóng trong, con sinh ra mặt cũng sẽ đỏ. Ta tưởng là thật nên sau đó đổi sang ăn hạt óc chó. Thẩm thẩm từng nói hạt óc chó bổ não. Nhưng nương ta nói hạt óc chó cũng không thể ăn. Mấy hôm trước ta muốn ăn đồ cay, nương ta nói chua nam cay nữ, nói rằng ta muốn sinh nữ tử. Khi ấy ta trả lời một câu rằng hầu gia nói con trai hay con gái đều được. Nhưng nương ta cứ nói hầu gia sợ ta nghĩ nhiều nên an ủi ta thôi, nam nhân đều thích con trai cả. Sau đó liền sai đầu bếp nấu món cá dưa chua cho ta.”
“Ta ngửi thấy mùi cá tanh thì buồn nôn, nương ta lại nói, ta bây giờ là một người ăn hai người bổ, khó chịu cũng phải ăn. Ta nói ăn nữa thì sẽ nôn mất, nương ta lại bảo, nôn rồi lại ăn tiếp. Thẩm thẩm, người nói coi có phải nương ta quá đáng quá không?”
Không phải là quá đáng mà là cực kỳ quá đáng.
Lâm Hàn không khỏi thấy vui mừng, cái người mang thai không phải là nàng.
Sau đó Lâm Hàn hỏi: “Không chỉ là những điều này đó chứ?”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Đúng thế. Vậy mà hôm qua nương ta còn mang tới một hộp thức ăn, nói rằng bảo đảm ta sẽ sinh con trai. Thẩm thẩm người từng nói, sinh con trai hay con gái còn phải xem ý trời, nhưng nương ta cứ nói người ắt thắng trời. Hôm qua nhân lúc bà ấy không chú ý, ta đã bảo Hoàng Kỳ vứt đi một nửa, nương ta cứ tưởng ta ăn hết rồi nên nói hôm nay còn tới nữa. Thẩm thẩm, nương ta cứ như thế, ta sắp phát điên mất rồi.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Vậy thì đừng để nương của tẩu đến.”
Tôn Phinh Đình: “Ta nói rồi, nhưng nương ta nói bà ấy rỗi việc. Thẩm thẩm ơi, khi đó người không nên để nương ta mở quán ăn, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh để quản ta.”
Lâm Hàn buồn cười: “Đừng nói lời ngốc nghếch, nương ngươi cũng vì tốt cho ngươi thôi.”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Ta biết chứ, nhưng cái tốt của bà ấy ta không chịu được.” nói rồi trong lòng nàng ấy bỗng dưng rúng động: “Thẩm thẩm, không phải người cảm thấy nương của ta…”
Lâm Hàn cắt ngang lời nàng ấy: “Ta còn chưa nói xong. Ta nói nương ngươi cũng là có lòng tốt, chứ không đồng nghĩa với việc ta tán đồng cách làm này của bà ấy.”
Tôn Phinh Đình thở phào một hơi: “Thẩm thẩm người không biết đấy thôi, nếu chỉ là những việc này thì ta cũng sẽ không đến tìm người đâu. Hôm qua ta bị những thứ đồ mà nương ta mang tới xông đến nỗi khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí thì nương ta cũng nói không được, bảo rằng sinh bệnh rồi sẽ không tốt cho con.”
Hàng mày Lâm Hàn hơi nhíu lại: “Nương ngươi thật sự nói như thế ư?”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Thẩm thẩm không tin thì có thể hỏi nương ta, nếu ta có nửa câu dối trá thì thẩm thẩm có thể cùng quản ta với nương ta.”
Lâm Hàn thấy nàng ấy nói đến mức này thì cũng khó mà nghi ngờ nàng ấy được: “Ngươi nào phải dưỡng thai mà hoàn toàn là ngồi tù.”
Mắt Tôn Phinh Đình sáng lên: “Thẩm thẩm, ta chỉ nói như thế thôi. Nhưng nương ta nói nhẫn nhịn một chút là qua. Năm sáu tháng trời, làm sao ta nhịn được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận