Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 385 - Bệnh tương tư 3




Bệnh tương tư 3
Thương Diệu: “Nó lớn hơn Sở Đại Bảo Bảo hai tuổi mà cũng có thể chơi cùng nhau. Đổi lại là đệ đệ ruột của mình thì sao lại không được được chứ?”
Trong lòng Thường Hỉ tự nhủ, ngài cảm thấy được là được rồi, còn hỏi nô tài mà làm gì.
“Vậy bệ hạ liền chọn một ngày hưu mộc rồi dẫn nhị hoàng tử qua chỗ thái tử điện hạ thử xem?” Thường Hỉ cẩn thận hỏi: “Điện hạ cũng không quen thuộc với nhị hoàng tử lắm, nếu cứ tuỳ tiện để điện hạ chơi với nhị hoàng tử, nhất định là điện hạ không vui.”
Thương Diệu suy nghĩ một chút: “Hình như cũng chỉ có thể như vậy. Chuẩn bị xe, trẫm đi phủ Đại tướng quân.”
Cùng lúc đó, Lâm Hàn đem ba vò anh đào ngâm rượu gạo đưa đến khách viện, trở về liền hỏi Sở Tu Viễn: “Hôm nay Thái tử còn tới hay không?”
“Có tới, Thái tử nói.”
Giọng nói của Sở Đại Bảo Bảo truyền ra từ phòng trò chơi.
Lâm Hàn không để ý tới nó mà là chờ Sở Tu Viễn trả lời.
Sở Tu Viễn: “Có tới.”
“Nhưng đã gần trưa rồi.” Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút: “Cũng sắp tới giờ nấu cơm trưa rồi.”
Sở Tu Viễn chỉ vào cây đào mật: “Sao ta lại thấy nó không kết quả nhiều như năm ngoái nhỉ?”
“Năm trước và năm ngoái đều là thời kỳ thịnh quả, sau này trái sẽ càng ngày càng ít, càng ngày càng nhỏ. Ta định sẽ ươm giống cây ăn quả ở vườn cây phía trước, được khoảng hai năm thì dời qua.” Lâm Hàn nói, lại nghĩ tới chính sự: “Ta đang hỏi chàng mà, nếu chất nhi của chàng không tới thì ta sẽ không nấu cơm cho nó.”
Sở Tu Viễn thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Lâm Hàn: “Vườn Phù Dung ở ngoại thành, đi từ bên kia tới đây không nhanh như vậy.”
“Nó đi tới vườn Phù Dung làm gì?” Lâm Hàn không khỏi hỏi.
Sở Tu Viễn chuyển đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ cảm thấy Thái tử chơi cùng với Đại Bảo Bảo học sai, muốn tách hai người ra một đoạn thời gian, liền tính toán dẫn nó đi vườn Phù Dung săn thú hái trái cây.”
“Thái tử còn nhỏ, không hiểu cha cũng là vua, mất hứng cũng phải làm bộ cao hứng. Nó đối với những chuyện kia chẳng có chút hứng thú nào, bệ hạ thấy nó ỉu xìu uể oải, trong lòng không thoải mái cũng phải đưa nó tới đây.”
Lâm Hàn: “Cũng có thể trực tiếp hồi cung mà.”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Nàng không hiểu bệ hạ.” Dừng một chút: “Phu nhân, đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc cái gì?” Lâm Hàn hỏi trước.
Sở Tu Viễn: “Từ trưa hôm nay đến trưa ngày mai, một ngày này đều nghe theo ta.”
Lâm Hàn sinh lòng cảnh giác: “Chàng muốn làm gì?”
Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Nàng là phu nhân của vi phu, vi phu có thể làm gì chứ? Nói một câu thôi, có đánh cuộc không?”
Biết rõ có hố còn nhảy vào trong, đó là kẻ ngốc, không phải Lâm Hàn.
Lâm Hàn liếc hắn một cái: “Chàng nghĩ hay thật đấy.” Đồng thời cũng xác định tiểu thái tử sẽ tới đây.
Đẩy hắn ra, Lâm Hàn liền đi về phía phòng bếp.
Sở Tu Viễn túm lấy vai nàng: “Còn chưa tới, gấp cái gì.”
“Chàng nghĩ giống như chúng ta ăn cơm bình thường, chỉ cần ba bàn bốn chén là được rồi à?” Lâm Hàn nói xong, hất cái tay trên vai ra.
Sở Tu Viễn lại lần nữa khoác lên: “Vi phu đi cùng với nàng.”
Lâm Hàn dừng lại: “Hôm nay chàng rảnh lắm à?”
“Vốn dĩ cũng không rảnh lắm, chỉ là sợ bệ hạ tới đây nên sáng nay không luyện kiếm, cũng xử lý xong công việc của chiều hôm qua rồi.” Sở Tu Viễn nói: “Có món gì thế?”
Lâm Hàn quay đầu đánh giá hắn một phen: “Đây mới là mục đích của chàng phải không?”
“Đương nhiên là không.” Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình rất vô tội: “Nghe nói nàng định làm bánh ngũ cốc gạo kê, nhưng cái kia quá phiền toái nên định đổi thành mì xào lạnh, hôm nay làm à?”
Lâm Hàn lạnh lùng nói: “Không làm!”
“Vậy làm gì?” Sở Tu Viễn đi theo vào phòng bếp, buông Lâm Hàn ra liền lục lọi tìm đồ ăn buổi sáng mới mua.
Lâm Hàn tức đến bật cười: “Bình thường ta cũng không để chàng thiếu ăn mà.”
“Phu nhân vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, nấu mấy món mà ba mươi năm qua ta chưa từng được ăn.” Thế nhưng gần đây ngoại trừ gà cá thịt trứng thì chính là gà cá thịt trứng, thỉnh thoảng làm một vài món mới lạ thì vẫn là cho hài tử ăn. Hoặc là miến chua cay, không cay không ngon, quá cay lại nóng trong người.
Sở Tu Viễn muốn Lâm Hàn làm vài món khác, lại không tiện mở miệng. Phu nhân hắn cũng không phải là đầu bếp của hắn.
Nhìn thấy gạo nếp, trong mắt Sở Tu Viễn sáng rực lên: “Phu nhân, qua mấy ngày nữa là đến Đoan ngọ rồi, hôm nay chúng ta ăn bánh chưng đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận