Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 511 - Tết Đoan Ngọ 2




Tết Đoan Ngọ 2
Sở Tu Viễn nhìn thấy Lâm Hàn, theo thói quen tính đi tới chỗ nàng, nhưng Sở Tu Viễn vừa bước tới đã khựng lại, kinh ngạc nói: “Đâu ra nhiều anh đào như vậy?”
Lâm Hàn: “Lão bà của Sở Mộc hái cho Thái tử.”
Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn cây anh đào nhà hắn, nghĩ đến trên cây nhiều lắm là chỉ đầy một rổ: “Hái bên chỗ nàng ấy sao? Nàng ấy hái sạch số anh đào bên đó rồi à?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Còn lưu một chút.”
Sở Tu Viễn: “Lưu một chút?” Nhíu nhíu mày: “Nàng ấy hào phóng như vậy? Sao ta chưa từng nghe Tôn Đình úy nói qua.”
Lâm Hàn cũng không nghĩ ra: “Có thể là nhìn thấy Thái tử nên kích động.”
Cách hai bức tường, nha hoàn Đào Hoa dò hỏi, Tôn Phinh Đình cũng chỉ đáp: “Hiếm khi Thái tử tới đây, ta đương nhiên phải hái nhiều một chút. Bằng không Thái tử về nói với bệ hạ, bệ hạ chắc chắn cảm thấy ta bủn xỉn, sau đó lại trút lên đầu cha ta hoặc hầu gia, ngươi đảm đương được không?”
Nha hoàn Đào Hoa liên tục lắc đầu: “Không đảm đương nổi. Nhưng mà hái hết rồi, lão gia phu nhân ăn gì đây?”
Tôn Phinh Đình thầm nói, không cho bọn họ ăn! Ai kêu cho bọn họ nói ta thiếu tâm nhãn.
Nhưng mà nàng sợ nói ra sẽ bị nha hoàn và bà tử trong phủ nghe thấy nên chỉ nói: “Nương nói ta mới vừa gả qua đây nên không thể về nhà ngay như vậy, ta quyết định hôm Đoan Ngọ sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong phủ cùng hầu gia.”
Đào Hoa “a” một tiếng.
Tôn Phinh Đình quay sang nhìn nàng ấy: “Ngươi muốn về sao? Vậy ngươi về đi, đổi Hạnh Nhi qua đây.”
Đào Hoa lại dùng sức lắc đầu: “Không có. Cô nương, ngài đi chỗ nào ta đi chỗ đó, ngài không đi ta cũng không đi.”
Tôn Phinh Đình vừa lòng, thuận miệng hỏi: “Giữa trưa ăn cái gì?”
Đào Hoa nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là gà thái hạt lựu xào cay với rau xào.” Vừa nói vừa nhìn ra ngoài, thấy không có ai ở đó, lại hạ giọng nói: “Cô nương có phát hiện những món ăn trong phủ ta đều là những món trước giờ chúng ta chưa từng nghe qua không.”
Tôn Phinh Đình: “Ngày đầu tiên ta tới đây đã phát hiện.” Quay sang Đào Hoa: “Biết vì sao không?”
Đào Hoa nhìn nhà bếp, biết trong đó có một thứ đồ vật: “Vì có chảo sắt?”
Tôn Phinh Đình liếc mắt nhìn nàng ấy: “Ta không nên hỏi đứa ngốc nhà ngươi. Là vì phu nhân Đại tướng quân nhà bên cạnh, thẩm thẩm của hầu gia.”
Đào Hoa không hiểu.
Tôn Phinh Đình: “Hầu gia nói chảo sắt trong phủ là do thẩm thẩm nhờ người đặt làm, cách dùng chảo sắt, dùng chảo sắt để nấu món gì đều do thẩm thẩm dạy. Hiểu chưa?”
Đào Hoa cả kinh trợn to mắt: “Phu nhân Đại tướng quân thật lợi hại a.”
Tôn Phinh Đình trợn mắt nhìn: “Không lợi hại thì sao cha ta lại nói ngài ấy là nữ trung hào kiệt, ta sẽ sợ ngài ấy như vậy sao. Ngốc như vậy, thật không biết ngươi là nha hoàn của ai.”
Đào Hoa theo thói quen tính nói là của ngài a, nhưng lời nói đến bên miệng đã vội vàng nuốt trở về, sửa miệng hỏi: “Đầu bếp trong phủ chúng ta đều là người của phủ Đại tướng quân sao?”
Tôn Phinh Đình nhớ lại những gì Sở Mộc đã nói: “Hầu gia không nói, để có gì ta hỏi lại thử.” Lời vừa dứt, Sở Mộc đã trở lại. Tôn Phinh Đình chạy ra đón hắn, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng.
Sở Mộc nói thẳng: “Không phải. Những người đó là ta mua. Nhưng mà trù nghệ của bọn họ đều học từ chỗ đầu bếp bên nhà thúc phụ. Đúng rồi, giữa trưa hôm Đoan Ngọ chúng ta sang cách vách dùng cơm.”
Tôn Phinh Đình cả kinh mở to hai mắt.
Sở Mộc nhíu mày: “Nàng không muốn đi à?”
Tôn Phinh Đình liên tục lắc đầu.
Sở Mộc nghi hoặc khó hiểu: “Vậy nàng làm sao thế?”
Trước đây Tôn Phinh Đình đã nghe Sở Mộc nói qua, Lâm Hàn biết nấu ăn. Cho nên chợt nghe thấy phải đến cách vách dùng cơm, trong đầu Tôn Phinh Đình đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu loại mỹ thực thế nên mới ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà nàng ấy ngại nói cho Sở Mộc biết, bèn hỏi: “Ta chưa chuẩn bị gì hết. Có cần cho người đi mua một ít lễ vật không? Hay là để đầu bếp trong phủ chúng ta làm ít điểm tâm, hôm Đoan Ngọ mang qua đó luôn?”
Sở Mộc cảm thấy không cần phải khách khí với thúc thẩm nhà hắn như vậy: “Không cần chuẩn bị gì hết. Chúng ta qua đó là được.” Lo lắng nàng ấy nghĩ nhiều, lại thêm một câu: “Đến cả thịt bò mà thẩm thẩm cũng từng ăn rồi, sẽ chướng mắt mấy thứ chúng ta chuẩn bị thôi.”
Tôn Phinh Đình thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hàn phân phó nha hoàn phơi khô số anh đào đã rửa sạch, sau đó đứng dậy theo Sở Tu Viễn về phòng.
Vừa vào đến viện, Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nói hắn đã nói với Sở Mộc rồi, tết Đoan Ngọ sang bên này dùng cơm. Lâm Hàn khựng lại.
Sở Tu Viễn giữ chặt tay nàng: “Làm sao vậy?”
Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Ta suy nghĩ hôm Đoan Ngọ nên làm món gì, không thể để nàng ấy hiểu lầm ta trông như hung thần ác sát mà còn bủn xỉn keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Hôm đó ta nói giỡn với nàng thôi mà.”
Lâm Hàn liếc nhìn hắn, nói: “Chàng nói giỡn nhưng nàng ấy nghĩ là thật.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận