Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 399 - Cái giá của tình yêu 1




Cái giá của tình yêu 1
Sau hai nén hương, nước trong bồn đã không còn quá nóng, Lâm Hàn sai nha hoàn vào dọn dẹp. Tiếp đó nàng theo Sở Tu Viễn lên giường, phủ một tấm vải lên đùi mình rồi nói với Sở Tu Viễn: “Lại đây, ta ấn chân cho chàng.”
Trước giờ Lâm Hàn luôn là người cường thế, đột nhiên trở nên ôn nhu săn sóc như vậy thật khiến Sở Tu Viễn cảm thấy ngượng ngùng: “Phu nhân nói với nha hoàn đi, để các nàng ấy ấn cho ta là được.”
Lâm Hàn không cảm xúc hỏi: “Coi trọng nha hoàn nào à?”
“Ta ——” Sở Tu Viễn ý thức được nàng vừa nói cái gì, vội vàng đáp: “Không có, không phải. Ta chỉ cảm thấy phu nhân là thê tử của ta chứ không phải nô bộc, không cần tự mình động thủ.”
Lâm Hàn: “Chàng là phu quân của ta, hầu hạ chàng hẳn là việc mà thê tử như ta nên làm.” Không đợi hắn mở miệng, nàng lại kéo chân hắn sang: “Một đại nam nhân mà cứ xoắn xuýt ngượng ngùng làm cái gì.”
“A —— nàng nàng… Đừng quên chuyện nàng đã đồng ý, không được cào gan bàn chân.” Sở Tu Viễn vội nói.
Lâm Hàn trừng hắn: “Ta không có nhàm chán như vậy đâu.” Sau đó lại đặt chân hắn lên đùi, một tay bắt lấy mu bàn chân của hắn, một tay chuyển qua vị trí phía dưới gan bàn hân.
Sở Tu Viễn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm: “A ——”
Một tiếng thét thảm thiết vang vọng đất trời.
Dù là người lớn hay hài tử đang nói chuyện phiếm hay đã đi ngủ đều nhìn về phía phòng ngủ chính.
“Xảy ra chuyện gì?
“Cha làm sao vậy?””
“Đại tướng quân và phu nhân lại đánh nhau rồi?”
“Chúng ta có cần đến xem thế nào không?”
Đại tướng quân cắn chặt răng, nỗ lực vùng vẫy đứng dậy. Lâm Hàn đưa tay cào lòng bàn chân của hắn.
Bùm!
Sở Tu Viễn ngã sầm lên giường. Lâm Hàn dời tay đi. Sở Tu Viễn thở dài: “… Ta mà có bất trắc gì, nàng sẽ thành quả phụ.”
Lâm Hàn lại nhấn vào gan bàn chân của hắn.
Sở Tu Viễn đau đến mức “gào rống”, thân thể không khỏi căng thẳng.
“Cha, cha làm sao vậy?”
“Phu nhân, ngài —— ngài lại luận bàn với tướng quân sao?”
Âm thanh của Sở Dương và Dương Thanh Sương đồng thời truyền vào trong.
Sở Tu Viễn không rảnh lo đau đớn, cuống quýt hết cả lên, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Hàn, mau buông ra.
Lâm Hàn dùng sức, bùm một tiếng, Sở Tu Viễn lại ngã lên giường: “Chân cha con bị chuột rút, ta giúp hắn kéo ra.”
“A? Chân —— cha lớn như vậy mà chân vẫn còn bị chuột rút sao?”
Lâm Hàn cao giọng nói: “Bởi vì lớn tuổi nên xương cốt bên trong giống như củ cải vậy, dễ bị chuột rút.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có cần mời thái y không?” Dương Thanh Sương vội hỏi.
Lâm Hàn phát hiện Sở Tu Viễn lại lơ đễnh, lập tức cào gan bàn chân của hắn, Sở Tu Viễn lập tức thành thật trở lại. Lâm Hàn lớn tiếng nói: “Không cần. Ngày mai ta mua xương ống về hầm lấy tủy cho hắn ăn là được rồi.”
Sở Dương và Dương Thanh Sương đã từng nghe Lâm Hàn nói ăn cái gì bổ cái nấy, nghe thế cũng yên tâm.
Dương Thanh Sương nói: “Ti chức đi nói với quản sự mua hàng.”
Sở Dương nói tiếp: “Nương, nương nhẹ một chút, cha kêu thấu trời rồi, người không biết chân tướng còn tưởng hai người đang đánh nhau.”
“Ta sẽ cố gắng, nhanh đi ngủ đi.” Lâm Hàn nói, quay sang Sở Tu Viễn: “Thoải mái không? Phu quân.”
Sở Tu Viễn lau mồ hôi trên trán: “Phu nhân, một vừa hai phải.”
Lâm Hàn tạm thời dừng tay: “Chàng cho là ta cố ý sao?”
“Không thì sao?” Sở Tu Viễn chống khủy tay xuống giường, nâng nửa thân trên lên.
Lâm Hàn trừng hắn: “Ta thức khuya tới giờ này chỉ để xử lý chàng hay sao? Là lỗi của ta à. Mấy ngày nay chàng cũng đâu có chọc ta tức giận.”
“Vậy nàng —— nàng làm mấy chuyện này đều là tốt cho ta sao?” Sở Tu Viễn không dám tin tưởng.
Lâm Hàn: “Đương nhiên! Biết sao chàng lại đau như vậy không? Bởi vì chàng hư.”
“Cái gì hư?!” Sở Tu Viễn cả kinh kêu lên.
“Thận hư!”
Sở Tu Viễn hé miệng: “Ta —— ta hư, ta hư là do mỗi ngày nàng đều nói không muốn!?”
“Ta… Ta mệt nhọc. Hơn nữa ta chỉ nói chàng hư chứ không nói chàng không được, chỉ là so sánh với trước đây thôi.” Lâm Hàn nói: “Không điều dưỡng từ bây giờ, sau này sẽ càng ngày càng hư, mãi đến lúc không làm được nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận