Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 463 - Vì dân trừ hại 8




Vì dân trừ hại 8
Lâm Hàn cười nói: “Lần này thật sự không được. Bởi vì ta dùng thân phận Sở Mộc nhờ người trồng. Các con đi theo gọi một tiếng 'Nương' chẳng phải là làm ta bại lộ hết sao. Cũng không thể gọi nương là huynh trưởng được.”
Mấy hài tử không gọi được, Đại Bảo Bảo chỉ có thể nói: “Nương khi nào đi?”
Lâm Hàn tính toán ngày tháng một chút: “Cuối tháng chín.”
Đại Bảo Bảo vươn tay nhẩm tính, còn phải rất lâu nữa. Lập tức đem việc này bỏ lại phía sau: “Nương, ăn vải thiều đi. Ăn xong nương đi ngủ, chúng con đi học.”
Lâm Hàn vui vẻ, muốn hỏi nó hôm nay sao không đi, vừa nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của mấy hài tử lúc trước, lời này cứ thế không thể hỏi ra miệng được: “Sắp trưa rồi, buổi chiều lại đi. Hồng Lăng, lấy bọc đồ và bội kiếm của ta tới đây.”
Sau đó Lâm Hàn rửa tay, mở bọc đồ ra, từ bên trong móc rồi lại móc, lấy ra một thanh đao khảm đầy bảo thạch. Thân đao chỉ dài bằng bàn tay của nam tử trưởng thành. Nếu Triệu Phi lúc này ở đây, nhất định có thể nhận ra thanh đao này chính là thanh trên lưng ngựa bị sét đánh ngất xỉu kia. Tiếp theo Lâm Hàn lại lấy ra một thanh loan đao.
Hai thanh đao đặt ở trên bàn vuông, Lâm Hàn nhìn mấy hài tử: “Nương chỉ lấy được hai thứ tốt này…”
“Con không cần!” Sở Dương giành nói trước.
Lâm Hàn buồn cười: “Ta còn chưa nói xong. Ba huynh đệ các con không có cách nào phân chia cả, nên đem thanh bội kiếm tính vào. Thanh kiếm này là bệ hạ thưởng, nương sau này không đi ra ngoài cũng không cần, ba huynh đệ các con oẳn tù tì xem, ai thắng được chọn trước.” Chỉ vào loan đao cùng thanh đao nạm bảo thạch: “Hai thanh này đều là bảo bối của Tả hiền vương Hung Nô. Nhưng mà các con yên tâm, đều là thứ mà ta lấy được trước khi hắn chết nên không tính là đồ của người chết đâu.”
Sở Ngọc quay về phía Đại Bảo Bảo, muốn nghe tiểu hài tử nói như thế nào.
Đại Bảo Bảo duỗi ngón tay chỉ vào thanh đao nạm bảo thạch.
Lâm Hàn cầm lấy bội kiếm: “Thanh kiếm này gọt xương như bùn này, Đại Bảo Bảo.”
“Gọt xương…xương?” Sở Ngọc không khỏi lui về phía sau: “Thanh đao này giết người ạ?”
Lâm Hàn: “Còn giết không ít nữa.”
“Vậy con không cần.” Sở Ngọc vội vàng chỉ vào loan đao: “Con muốn cái kia.”
Lâm Hàn: “Thanh đao kia rất có khả năng đã giết chết binh lính của chúng ta.”
Sở Ngọc lảo đảo về phía sau, Lâm Hàn vội vàng nắm lấy cánh tay nó kéo trở lại.
Đại Bảo Bảo không khỏi nói: “Nhát gan!”
“Hai người không nhát gan thì hai cái này chia cho hai người là vừa vặn, mà nương cũng không cần nhường bội kiếm của nương.” Sở Ngọc vội vàng nói: “Con…dù sao con cũng không cần. Con muốn, cũng là muốn một con dao làm thức ăn chứ không phải là một thanh đao chém người.”
Lâm Hàn không nghe rõ: “Dao gì?”
Sở Dương: “Dao thái.”
“Dao thái?!” Lâm Hàn xác định vừa rồi nàng không nghe lầm, không khỏi hỏi: “Nhị Bảo, con muốn làm đầu bếp à?”
Sở Ngọc so với nương nó còn kinh ngạc hơn: “Tại sao con phải làm đầu bếp?”
Sở Dương: “Đệ không làm đầu bếp thì muốn dao thái làm gì?”
Sở Ngọc ngẩn người, hồi tưởng lại những lời nó vừa nói: “Ôi, đệ chỉ là ví dụ thôi. Dù sao cho dù là dao gì thì đệ cũng không cần một thanh đao chém người đâu.”
Lâm Hàn nghe vậy liền yên tâm: “Không cần thì không cần, ta còn không muốn cho đâu.” Đem bội kiếm cất kỹ: “Đây chính là thanh kiếm đầu tiên trong đời ta, may mà lúc trước ta tự an ủi mình nửa ngày —— cho nhi tử cũng không phải cho người khác, đừng có tiếc.” Liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái: “Thằng nhóc không biết nhìn hàng, sau này sẽ có lúc con phải hối hận.”
Sở Ngọc nhếch miệng cười: “Nương, phép khích tướng đối với hài nhi vô dụng thôi.”
Lâm Hàn nhướng mày: “Suy nghĩ nhiều rồi, đó là lời nói trong lòng ta.”
Sở Ngọc: “Như vậy là tốt nhất, hài nhi cũng không cần lo lắng ngày nào đó bị ngài tính kế tiếp nhận bảo kiếm, ngài nhân cơ hội yêu cầu hài nhi tòng quân.”
Lâm Hàn xùy một tiếng: “Có Đại Bảo Bảo ở đây, nương còn cần tính kế con nữa sao?”
Đương nhiên Sở Ngọc biết nương nó sẽ không tính kế nó, là nó thật sự không muốn cái bảo kiếm dính đầy máu người đó nên mới cố ý nói như vậy.
Bảo kiếm hắn thật không muốn dính đầy máu người, cố ý nói như vậy.
Thấy nương nó đã nói đến nước này, Sở Ngọc liền yên tâm, hỏi ngược lại: “Ca, huynh muốn cái nào?”
Theo tuổi tác tăng lên, Sở Dương càng hiểu biết càng cảm thấy xử án rất thú vị, rất muốn trở thành phán quan dương gian, đương nhiên cũng không cần bảo kiếm.
Sở Dương không thích tạo hình của loan đao, liền chỉ vào thanh tiểu đao khảm bảo thạch.
Sở Đại Bảo Bảo vội vàng nói: “Đó là của đệ.”
Sở Dương: “Nương vừa mới nói, người thắng được chọn trước.”
“Huynh có thắng đệ đâu.” Đại Bảo Bảo nhắc nhở nó.
Sở Dương: “Oẳn tù tì thì nhất định ta có thể thắng đệ.”
“Nói mạnh miệng thì ai mà không biết.” Đại Bảo Bảo khinh thường hừ một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận