Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 307 - Không thể tưởng tượng nổi 3




Không thể tưởng tượng nổi 3
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, ta mà là nam nhi thì chàng đâu có cơ hội xuất hiện ở đây. Trên mặt thì lại lườm hắn một cái: “Là do chính chàng ngốc thì có. Chàng cũng không nghĩ xem, ta ở chỗ này ăn mặc không lo, chàng có bổng lộc cao còn có thực ấp, vậy ta cần nhiều vàng bạc đồ quý như vậy làm cái gì. Sống không dùng đến, chết không mang đi.”
Sở Tu Viễn há miệng, trong lòng tự nhủ, nàng cần tiền có thể nói với ta, làm gì mà phải lén lút. Lập tức nghĩ đến ngày hắn và Lâm Hàn bái đường, hắn muốn thân cận với Lâm Hàn một chút, suýt nữa bị nàng đá thành tàn tật, nếu bảo Lâm Hàn nói cho hắn biết đại sự đến bực này, chẳng những không có khả năng, còn có thể dọa người bỏ chạy.
Sở Tu Viễn đem lời nói nuốt trở về, hỏi ngược lại: “Khoai đỏ có sản lượng cao như vậy, nàng chỉ cho người ta một ít hoàng kim như thế có đủ không?”
Lâm Hàn không khỏi lẩm bẩm, người này sao mà dễ dàng tin người như vậy chứ.
Sở Tu Viễn cũng không muốn tin, thứ nhất là hắn chưa từng thấy quỷ thần, thứ hai là hắn không biết trên đời này còn có không gian tùy thân, càng không biết con người có kiếp trước, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện tá thi hoàn hồn.
Giấc mộng kỳ lạ này cho dù không thể tưởng tượng nổi, cũng không phải là không có khả năng, dù sao hắn cũng không chỉ một lần nghe người ta nói về chuyện trong mộng ứng nghiệm. Cho nên phản ứng đầu tiên hắn khi nhìn thấy đậu phộng và hạt dưa không phải là thần tiên giá lâm mà là Lâm Hàn gặp “kỳ ngộ trong mộng”.
Sở Tu Viễn coi sự trầm mặc của Lâm Hàn là thừa nhận: “Không đủ à?”
“Đối với chúng ta mà nói kỳ lạ, đối với người ta mà nói có thể chỉ là một chút đồ ăn.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Hẳn là đủ rồi. Ta chưa từng mơ thấy vàng bạc đồ quý giá gì cả, có lẽ chủ nhân bên kia là người coi tiền tài như cặn bã, sẽ không quan tâm ta cho nhiều hay ít.”
Sở Tu Viễn: “Nàng không mơ thấy, không phải là bởi vì nàng không nghĩ tới tiền bạc, chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?”
Hô hấp Lâm Hàn cứng lại, nhấc chân muốn đạp hắn.
Sở Tu Viễn đoán trước được, đè chân nàng lại: “Việc này không thể…”
“Chàng không nói ta cũng biết. Bị bệ hạ phát hiện, hắn có thể nhốt ta trong tù mỗi ngày đều ép ta nằm mơ. “Lâm Hàn lườm Sở Tu Viễn một cái.
Sở Tu Viễn cười nói: “Bệ hạ sẽ không làm như vậy.” Mà sẽ lấy lợi ích ra dụ dỗ, để Lâm Hàn cam tâm tình nguyện cho hắn sử dụng: “Ta sợ truyền đến tai người hữu tâm.” Ví dụ như du hiệp lang thang: “Còn nữa, mấy năm tới đây nàng đừng có nghĩ đến ăn nữa, bằng không nàng lại trồng ra loại cây gì đó sản lượng cao cũng khó mà giải thích được với bệ hạ.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Chàng có muốn cũng không có. Không đúng, hình như trồng hoa cũng có thể ăn được…”
“Ngừng!” Sở Tu Viễn cũng không muốn mỗi buổi tối phải thức dậy đối phó với du hiệp: “Nàng có thời gian nghĩ đến ăn còn không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để lấy hạt bông vải ra. Ngàn lượng hoàng kim mà bệ hạ cho nàng đã bị nàng dùng hết một nửa rồi đấy.”
Lâm Hàn định nói chưa dùng, sau đó nghĩ lại nàng lừa Sở Tu Viễn rằng lấy đi một nửa hoàng kim trong đông sương phòng, mà một nửa đó lúc này đang ở trong không gian của nàng, không phải cũng là bị nàng dùng hết một nửa đó sao.
Lâm Hàn không phải không nghĩ tới đem hết tiền bỏ vào bên trong, lại lo lắng không gian đột nhiên biến mất, cho nên chẳng những không dám mà còn nếu có cơ hội liền đem cây trồng bên trong đem ra ngoài trồng, để tránh ngày nào đó không gian không còn nữa, nàng hối hận cũng không kịp.
Lâm Hàn ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự chột dạ của mình: “Lúc ta lấy hạt bông đã nhìn thấy công cụ lấy hạt bông.” Thật ra là nhìn thấy trong sách: “Nhưng ta chỉ nhìn thoáng qua, có thể vẽ ra hình dạng đại khái nhưng không biết bên trong như thế nào. Thợ mộc ở trong phủ Sở Mộc không có bản vẽ làm không được, chàng có thể để thợ mộc trong cung thử xem được không?”
“Ta biết ngay mà.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn đạp một cước vào chân hắn.
Sở Tu Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, bịch một cái lăn xuống giường: “Lâm Hàn!”
“Đáng đời! Thấy ta gặp khó khăn như vậy vui lắm phải không?” Lâm Hàn nhảy xuống giường, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn hắn, xắn tay áo lên: “Không phục à? Đứng dậy!”
Sở Tu Viễn dùng sức nhảy bật dậy.
Lâm Hàn cả kinh há to miệng: “Đại tướng quân, ghê đấy, dám đánh lão bà?”
“Lão bà thì không, trái lại kẻ lừa đảo thì có một người.” Sở Tu Viễn xắn tay áo lên: “Hôm nay nếu ta không…” Nhìn thấy nắm đấm đột nhiên vọt tới, Sở Tu Viễn liên tục lui về phía sau: “Mưu sát thân phu à?!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận