Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 308 - Giáo dục thất bại 1




Giáo dục thất bại 1
“Phu nhân, Đại tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng nói lo lắng từ bên ngoài truyền vào.
Lâm Hàn cứng đờ, Sở Tu Viễn lại lui về phía sau hai bước, hướng về phía cửa sổ hô: “Không có việc gì. Ta với phu nhân đùa giỡn thôi.” Trừng mắt nhìn Lâm Hàn một cái. Lâm Hàn thu tay lại, trừng hắn một cái, hỏi người ngoài cửa sổ: “Canh giờ nào rồi?”
“Khởi bẩm phu nhân, giờ Mão một khắc.”
Giọng Hồng Lăng lại truyền vào, Lâm Hàn lại muốn “mưu sát thân phu”, người này thế mà lại nói với nàng hôm nay trời nhiều mây.
Đại tướng quân chỉ xuống giường, nói vọng ra ngoài: “Hai nén nhang sau lại đến.”
Lâm Hàn đang định hỏi giường bị gì à, nhìn thấy đậu phộng và hạt dưa trên chăn, sắc mặt đại biến, cuống quít đi tìm đồ đựng.
Sở Tu Viễn cầm lấy một vật trang trí - bình hoa, đưa cho nàng: “Cất trong này trước đã.”
“Mời chuột à?” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn muốn cười, bình thường thông minh, lúc này sao lại ngốc rồi: “Nàng nói những thứ này còn sống, không phải là muốn trồng sao?”
“Đúng vậy, chờ đã, làm sao chàng biết.” Nàng còn chưa nói mà.
Sở Tu Viễn: “Mùa xuân vạn vật sinh sôi, có thể trồng vạn vật, những thứ này của nàng cũng không ngoại lệ.”
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Khoe khoang chàng hiểu biết nhiều à.”
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, có nhiều hơn nữa cũng không cách nào so được với nàng. Lập tức nghĩ đến đám người Hồng Lăng sắp tiến vào: “Nàng vẫn nên nhanh chóng thu thập đi.” Ném hạt dưa vào trong bình hoa, Sở Tu Viễn đứng dậy kéo chăn đệm, đem thứ trên đệm giũ xuống đất.
Lâm Hàn nhíu mày: “Chậm thôi!”
“Hai nén nhang!” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn lập tức không để ý đến những thứ khác nữa, nhặt đậu phộng nhặt hạt dưa, đợi bình hoa đầy, cũng mệt mỏi ngồi trên mặt đất.
Sở Tu Viễn kéo nàng đứng lên, thấy hai má nàng đỏ bừng, không khỏi cười nói: “Hồng Lăng tiến vào nhất định cho rằng hai chúng ta đang làm cái gì.”
Lâm Hàn giẫm lên chân hắn một cái: “Chàng còn muốn làm cái gì nữa?”
Đại tướng quân đau đớn ôm chân nhảy nhót không dám nghĩ, chỉ hy vọng bọn nha hoàn nhanh đến.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Đại tướng quân không đợi Hồng Lăng mở miệng, liền nói: “Vào đi.” Đặt chân xuống, chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác đau đớn giảm bớt đi một chút liền đi rửa mặt.
Lâm Hàn thấy thế rất muốn cười, nam nhân này còn biết diễn nữa à.
Sở Tu Viễn giống như có cảm giác, quay đầu lại, Lâm Hàn vội vàng giả bộ nghiêm túc. Nhưng mà, vẫn là chậm, Sở Tu Viễn nhìn thấy ý cười bên miệng nàng, không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái.
Hồng Lăng mở to hai mắt, Đại tướng quân ngủ chưa tỉnh sao? Lại dám trừng mắt với phu nhân nữa. Phản ứng đầu tiên của Hồng Lăng chính là nhìn nét mặt của Lâm Hàn, Lâm Hàn lơ đễnh, Hồng Lăng trong nháy mắt hiểu được —— nữ chủ nhân lại trêu chọc nam chủ nhân rồi.
Để tránh bị ảnh hưởng, Hồng Lăng giả vờ không biết gì hết, hầu hạ xong cho hai vị chủ tử liền mang theo tiểu nha hoàn lui ra, thẳng đến khi thức ăn dâng lên, nam nữ chủ nhân không rảnh để lải nhải nữa thì nàng ấy mới xuất hiện lần nữa.
Cơm nước xong, ba hài tử đi tiểu viện bên cạnh học, Sở Tu Viễn qua chỗ Sở Mộc để lấy bản vẽ mà trước đó Lâm Hàn đưa cho thợ mộc về, tiến cung tìm thợ thủ công. Mà Lâm Hàn thì trở về phòng ngủ, phân chia ra hạt dưa và đậu phộng.
Cuối tháng hai, thợ thủ công khéo léo trong cung đã làm ra được công cụ lấy hạt bông và bật bông mà Lâm Hàn cần, Lâm Hàn liền lệnh cho nô bộc lấy hạt bông, ngay sau đó ươm mầm.
Nàng lại cùng Sở Tu Viễn tranh thủ lúc mấy hài tử đi học trồng hạt dưa và đậu phộng xuống đất.
Sở dĩ phải giấu diếm mấy hài tử, không có nguyên nhân nào khác, chính là sợ Đại Bảo Bảo ăn vụng.
Ngày mười hai tháng ba, ngày hưu mộc, mùa đông lạnh lẽo đã đi xa, Sở Mộc tiến cung đón tiểu thái tử, Lâm Hàn thì thay áo ngắn vải thô thuận tiện cho mấy hài tử.
Sở Dương đã lớn, trở thành một tiểu tử choai choai nhìn xiêm y trên người, cau mày.
Lâm Hàn mặc xiêm y đàng hoàng cho Đại Bảo Bảo xong, quay đầu lại liền nhìn thấy một màn này: “Sao vậy? Đại công tử.”
Sở Dương: “Nương, chúng con đều biết “một hạt thóc vàng chín giọt mồ hôi”, mỗi ngày ăn bao nhiêu nấu bao nhiêu, tuyệt đối không lãng phí lương thực, liệu có thể…”
“Không thể!” Lâm Hàn lắc đầu cự tuyệt: “Hơn nữa, người bảo các con tự tay trồng bắp ngô không phải là ta mà là cha các con.”
Sở Ngọc không khỏi mở miệng: “Vậy nương nói một tiếng với Đại tướng quân là được.”
Lâm Hàn bật cười: “Đại tướng quân? Không sợ đại tướng quân coi các con là tiểu binh dưới tay hắn thao luyện à?”
Nhị công tử rất sợ, cho nên Nhị công tử dẫn đầu đi ra ngoài.
Sở Đại Bảo Bảo thấy nhị ca hắn sợ hãi như vậy, cười khanh khách nói: “Nương, con không sợ!”
“Vậy con đi khoa tay múa chân với cha con đi.” Lâm Hàn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận