Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 134 - Nối tiếp tiền duyên 1




Nối tiếp tiền duyên 1
Hô hấp của Thương Vãn như ngưng lại, nhìn thấy gương mặt trắng nõn đầy ý xuân của Lâm Hàn, nàng ta chỉ muốn nói ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
“Ngươi còn chưa bái đường với Đại tướng quân đâu.” Thương Vãn ý đồ thức tỉnh Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngẩng đầu, sâu kín thở dài một hơi: “Đúng nha. Thật hy vọng ngày mai là mười tám tháng sáu.”
Đại tướng quân lại quay mặt đi lần nữa, hít một hơi thật sâu, bảo đảm bản thân sẽ không cười rồi tiếng rồi mới quay đầu lại nói: “Công chúa, bọn ta phải đi rồi, mấy hài tử rất bám phu nhân, không thấy nàng sẽ khóc nháo.”
“Hài tử?” Thương Vãn nhớ tới Sở Tu Viễn có ba hài tử, đang muốn nói gì đó thì lại nhớ tới lời hắn, sắc mặt thay đổi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cảm tình của mấy hài tử và phu nhân ngươi thật tốt nha.” Nói xong lại đánh giá Lâm Hàn.
Lâm Hàn mím môi cười cười, làm ra bộ dáng một tiểu nữ tử: “Chắc là do ta lớn lên xinh đẹp, tiểu hài tử nhìn vui mắt nhỉ. Tiểu hài tử đều thích cái đẹp mà.”
Bốn phía trở nên an tĩnh.
Mấy gia đinh và vệ úy đi theo cuống quýt quay mặt sang nơi khác cười trộm. Sở Đại tướng quân vốn đã dự cảm từ trước mà còn suýt hít thở không thông, Lâm Hàn này sao cái gì cũng dám nói vậy.
Thương Vãn lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt của Lâm Hàn không hề có điểm nào đắc ý, thậm chí có chút buồn bực vì bản thân quá xinh đẹp, tiểu hài tử cứ dính lấy nàng không rời, nàng ta lập tức nghẹn họng trân trối, khóe miệng giật giật, nửa ngày mà không thốt ra được một chữ nào.
Lâm Hàn nhìn nàng ta như thế, quyết định sau này sẽ trà xanh như vậy cho tới cùng: “Công chúa, xin lỗi, khiến ngài chê cười rồi.”
Thương Vãn nói theo bản năng: “Không có.”
“Không có là tốt rồi. Ta sợ người khác không thích hài tử nên cũng không dám nói ra ngoài.” Lâm Hàn dịu dàng nói: “Công chúa không cảm thấy ta phiền thì ngày khác lại nói chuyện. Đúng rồi, mười tám tháng sáu ta và Đại tướng quân bái đường, công chúa có rảnh nhất định phải tới dự nha.”
Thương Vãn đang muốn nói không nhưng ánh mắt nhìn thấy Sở Tu Viễn lại muốn nói được, do dự mãi, một hồi lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
Đại tướng quân không theo kịp đẳng cấp của Lâm Hàn, nhìn Thương Vãn có năm phần giống Thương Diệu đang khó khăn chọn lựa, không nhịn được mở miệng giải vây: “Phu nhân, công chúa bề bộn công việc, không rảnh đâu.”
“Vậy thôi.” Lâm Hàn ra vẻ rộng lượng cười cười: “Công chúa, ngày khác gặp.” Bàn tay hướng về phía Sở Tu Viễn: “Tướng quân, đỡ thiếp thân một chút.”
Đại tướng quân sửng sốt, không biết nàng muốn làm cái gì. Chú ý tới chân nàng đang đạp lên ghế con để trèo lên xe ngựa, trong lòng khẽ động, đỡ lấy cánh tay nàng, không dám tin vào mắt mình, vị phu nhân này của hắn sao còn thích diễn hơn cả bệ hạ vậy.
Lúc tới đây nàng chỉ cần chống một chân cũng nhảy lên được, không hề dùng tới ghế con.
“Tướng quân, đừng thất thần nữa.” Lâm Hàn ngồi trên xe ngựa thúc giục: “Bảo Bảo chắc nhớ ta tới phát khóc rồi. Ta nghĩ tới cảnh Bảo Bảo khóc, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tướng quân ——”
Sở Tu Viễn muốn để nàng im lặng: “Phu nhân đừng lo lắng, chúng ta lập tức trở về.” Ngồi trên xe ngựa, quay đầu nói “cáo từ” với Thương Vãn rồi mới cho xa phu đánh xe rời đi, nếu còn tiếp tục ở đây, hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng mà, hắn không biết gia đinh và vệ úy sắp nhịn không nổi nữa rồi. Thế nên Sở Tu Viễn vừa dứt lời, người đánh xe đã lập tức vun roi, nhanh chóng lao đi mất —— để lại cho Thương Vãn bụi đất đầy trời.
Lâm Hàn nhìn qua rèm cửa thấy một màn như thế thì mừng rỡ cười khanh khách.
Sở Tu Viễn thấy thế, bất đắc dĩ nói: “Phu nhân không sợ sau này bị chọc thủng sao?”
“Ai chọc thủng ta? Ta mới vừa cho bệ hạ một bản thiết kế máy gieo hạt, bệ hạ còn chưa thưởng cho ta.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn không dám gật bừa: “Tướng quân đừng quên, lúc nãy ngài cũng lừa công chúa.”
Sở Tu Viễn: “Nàng nói Lâm Vũ ghét nàng, về sau cho dù nàng ta nói cái gì công chúa cũng không tin.” Lâm thừa tướng và phu nhân của ông ta không dám nói sự thật, Sở Tu Viễn mới dám bịa chuyện: “Nhưng nàng lại giả thành bộ dáng liễu yếu đào tơ, dù sao cũng không thể giả cả đời được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận