Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 596 - Kiêu căng ương ngạnh 5




Kiêu căng ương ngạnh 5
Sắc mặt Tôn Phinh Đình đột biến, muốn cho nha hoàn trong phủ chạy sang bên đó bảo nàng ấy không đồng ý, lại nghĩ còn có một người sống sờ sờ theo sau nữ nhi nhà mình, lập tức hiểu ra mục đích nha hoàn kia tới đây —— đề phòng Sở Oa Oa lừa gạt hai bên.
Tôn Phinh Đình yên tâm.
Lâm Hàn từ miệng nha hoàn biết được Tôn Phinh Đình đồng ý cho tiểu hài tử đi mua cầu, bèn cùng Sở Tu mang tiểu hài tử đến chợ đông.
Nhưng tiểu hài tử vừa đến chợ đã biến thành ngựa đứt cương —— không thể nào túm lại được, Sở Tu Viễn chỉ có thể bế nó. Nhưng tiểu cô nương trong ngực hắn không hề an phận, Lâm Hàn vỗ vào mông nó một cái, tiểu hài tử mới yên tĩnh được một chút, lại chỉ vào cửa hàng vàng bạc đá quý.
Lâm Hàn hỏi: “Đến đó mua cái gì?”
Tiểu hài tử nghĩ một lát: “Mua trâm cài cho nãi nãi.”
Lâm Hàn cười: “Con có bao nhiêu bạc?”
Tiểu hài tử lấy hầu bao ra đưa cho Lâm Hàn: “Cha cho con một xâu, năm mươi xu.” Nói xong còn rất đắc ý nhìn Lâm Hàn, không nghĩ tới phải không.
Lâm Hàn đích xác không nghĩ tới: “Ta còn tưởng là năm mươi lượng hoàng kim.”
Tiểu hài tử hỏi: “Lấy hoàng kim làm gì? Hoàng kim vô dụng, nãi nãi, lúc trước con và thúc thúc đi mua kẹo đường, người ta không lấy nha.”
Lâm Hàn cạn lời: “… Trâm cài và kẹo đường giống nhau sao?”
Tiểu hài tử lắc đầu: “Một cái là để ăn, một cái là để dùng. Nãi nãi, con biết mà, chúng ta vào đi thôi.”
Lâm Hàn muốn nói năm mươi đồng còn không mua được một cái trâm bạc, lại nghĩ tiểu hài tử căn bản không biết giá cả của vàng bạc đá quý, dứt khoát nhìn Sở Tu Viễn gật đầu.
Thời tiết trở lạnh, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn ra ngoài cũng không thay y phục, phu thê hai người chỉ khoác thêm áo choàng, chưởng quầy nhìn thấy bọn họ lập tức sáng mắt, cứ như nhìn thấy mấy con dê béo, đon đả chào đón: “Khách quan muốn mua món gì? Bổn tiệm cái gì cũng có.”
“Chưởng quầy, cái này bán rẻ một chút được không?”
Lâm Hàn nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn theo bản năng, nhìn thấy là một cô nương, cũng không dắt theo nha hoàn, từ y phục có thể thấy nhiều lắm là con nhà khá giả, không thể là phu nhân đồng liêu của Sở Tu Viễn nên cũng thu hồi tầm mắt, chỉ vào trên những món hàng trên quầy, quay sang nói với Sở Oa Oa: “Thích cái nào?”
Tiểu cô nương tò mò hỏi: “Ngài thích cái nào a?”
Lâm Hàn: “Con muốn mua cho ta, đương nhiên là con phải lựa trước, sau đó ta mới chọn một trong số đó.”
Tiểu cô nương cảm thấy có đạo lý, ôm lấy Sở Tu Viễn từ từ lựa chọn.
Lâm Hàn thấy thế, bèn nói với chưởng quầy bên cạnh: “Bọn ta xem lâu lắm, ngươi bận rộn trước đi.”
Đáy mắt chưởng quầy hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhìn Lâm Hàn rồi quay sang nói với nữ tử trẻ tuổi kia: “Ta không có chiếm hời của ngươi, ngươi không tin thì cứ đến tiệm khác xem thử.”
Nàng kia chần chờ một lát, buông trâm ngọc trên tay xuống, lưu luyến không rời, nói: “Ta đến tiệm khác xem trước.” Nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.
Lâm Hàn theo bản năng nhìn đồ vật trên quầy, trắng như mỡ dê, hơi kinh ngạc: “Nàng ấy muốn mua cái này?”
Chưởng quầy vừa thu lại chiếc trâm vừa lắc đầu thở dài: “Ngài cũng thấy nàng ấy mua không nổi mà?”
Lâm Hàn ngày thường không để bụng chuyện y phục, nhưng nha hoàn bên người lại để ý, cảm thấy Lâm Hàn là phu nhân Đại tướng quân, cho dù mỗi quý chỉ làm một bộ y phục mới thì cũng phải sử dụng những hoa văn thịnh hành nhất, nên Lâm Hàn vừa nhìn là đã biết nàng kia đang mặc y phục của năm kia: “Vậy sao còn muốn mua?”
Sở Tu Viễn cười nói: “Người trẻ tuổi thích cái đẹp. Nàng cho rằng người nào cũng như nàng sao, ngoài lúc cùng ta bái đường hoặc đưa hài tử đi học thì còn tô ít phấn son, ngày thường chẳng những để mặt mộc mà đến trâm cài cũng lười dùng.”
Lâm Hàn: “Lười dùng không phải tốt lắm sao? Tiết kiệm cho chàng còn gì.”
Sở Oa Oa không nhịn được nói: “Gia gia có bạc, không cần tiết kiệm.”
Chưởng quầy kinh ngạc: “Không phải khuê nữ nhà ngài sao?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không phải. Là hài tử của chất tử.”
Chưởng quầy thở phào: “Vậy khó trách. Nhưng vị đại nhân này nói sai rồi, vị kia không phải thích cái đẹp mà là vì mặt mũi.”
Lâm Hàn hỏi: “Mặt mũi? Ngươi có quen nàng sao?”
Chưởng quầy nói: “Sao lại không biết. Mấy năm trước đây đều tới chỗ ta rất nhiều lần.” Dừng một chút: “Nói không chừng hai vị cũng biết đó, là tiểu nữ nhi của Thái thường tiền nhiệm.”
Lâm Hàn vội hỏi: “Là vị họ Lục kia?”
Chưởng quầy gật đầu: “Chính là nàng ấy.”
Lâm Hàn không nhịn được quay đầu nhìn, nhưng không còn thấy bóng dáng nàng kia: “Nhà của Lục Thái thường không phải khá tốt sao? Mặc dù hiện tại Lục Thái thường đã về hưu nhưng số đồng ruộng và cửa hàng ông ta đặt mua cũng đủ cho tiểu nữ nhi đeo vàng đeo bạc chứ.”
Chưởng quầy lại gật đầu: “Nhà Lục Thái thường quả thật không tồi, nhưng đương gia hiện tại là nhi tử và nhi tức của ông ta, sao có thể cho nữ nhi đã gả đi bạc dùng hàng ngày như trước đây. Lúc nàng ta xuất giá, hồi môn Lục Thái thường cho phải nói là thập lí hồng trang cũng không ngoa.”
Lâm Hàn có nghe Hồng Lăng lải nhải chuyện này. Nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Hàn càng thêm khó hiểu: “Vậy sao lại không có bạc?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận