Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 223 - Tâm phục khẩu phục 2




Tâm phục khẩu phục 2
Đầu bếp cũng đang lo lắng - không có một món ăn mặn nào, nghe vậy lập tức biết bữa sáng nên chuẩn bị như thế nào.
Khoảng giờ Thìn, mỗi bắp ngô được bẻ làm hai nửa được bưng lên, chất đầy cả một giỏ.
Sắc mặt Hoàng đế Thương Diệu trở nên cực kỳ khó coi.
Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng, liền đặt trước mặt ba hài tử mỗi người hai khúc, trước mặt Sở Tu Viễn, Sở Mộc và Lâm Hàn là mỗi người bốn khúc, toàn bộ số còn lại đặt ở trước mặt Thương Diệu.
Thương Diệu cười lạnh: “Đã muộn rồi.”
“Bệ hạ không ăn à?” Lâm Hàn hỏi.
Thương Diệu nghẹn họng: “Trẫm nói ngươi bị điếc.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, tuỳ ngươi muốn nói thế nào cũng được, lúc đưa tiền đừng có chơi xấu là được.
Thương Diệu thấy nàng xoay người lại, nhất thời cảm thấy một quyền đánh vào không khí, trong lòng tràn đầy vô lực.
“Tu Viễn, bốn khúc có đủ không?” Thương Diệu quay sang người bên kia có thâm ý hỏi.
Đại tướng quân không khỏi cười khổ, tại sao mỗi lần đấu pháp đều phải kéo hắn lên vậy, hắn cũng không giúp ai hết mà.
“Bệ hạ, thứ này không thể so với mì gạo được, thần đã hỏi phu nhân rồi, không dễ tiêu hóa, vẫn nên ăn ít là tốt hơn.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu liếc mắt nhìn đồ vật trước mặt: “Vậy mà nàng còn cho trẫm nhiều như vậy à?”
“Bệ hạ có thể mang về cho Thái tử nếm thử.” Lâm Hàn nói.
Thương Diệu không tin nàng không chuẩn bị cho Thái tử: “Ngươi để cho nhi tử của trẫm ăn đồ lạnh sao?”
“Lúc này chắc là Thái tử vừa mới dậy thôi mà. Bệ hạ có thể sai người đón Thái tử đến chơi nửa ngày, buổi chiều trở về học cũng không muộn.” Lâm Hàn sợ hắn không đồng ý: “Cũng tiện thể để thái tử xem hoa màu được trồng như thế nào.”
Thương Diệu muốn cự tuyệt, nhưng hắn càng cảm thấy Lâm Hàn nói có lý, cũng không so đo với nàng nữa, để Thường Hỉ cùng cấm vệ đi đón Thái tử.
Phủ Đại tướng quân cách hoàng cung rất gần, Thường Hỉ công công lại đánh xe tới đây, thế cho nên chỉ tầm thời gian một chén trà, tiểu thái tử đã đến đây.
Thương Diệu vẫy tay với tiểu thái tử, tiểu thái tử còn chưa tỉnh ngủ đi qua tựa vào trong ngực phụ hoàng hắn, Hoàng đế Thương Diệu tiếp nhận khăn ướt mà nha hoàn đưa tới lau tay và mặt cho tiểu thái tử, sau đó đưa cho cậu một khúc ngô: “Cữu mẫu con trồng đấy.”
“Cám ơn cữu mẫu.” Tiểu thái tử còn chưa tỉnh hẳn thốt ra.
Trong phòng yên tĩnh lại, mấy người lớn dở khóc dở cười.
Thương Diệu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử: “Ai bảo con nói cái này hả?”
Tiểu thái tử ngơ ngác, nên nói cái gì a.
“Không muốn biết cữu mẫu con trồng ở đâu à? Cái gì đây?” Thương Diệu hỏi.
Tiểu thái tử chớp chớp mắt, mới sáng sớm đã kiểm tra cậu rồi à?
“Ăn trước đã.” Thương Diệu thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của nhi tử vẫn còn vết hằn do ngủ ép ra: “Ăn no rồi trẫm dẫn con ra hậu viện chơi.” Sau đó hắn dạy cậu cách ăn như thế nào.
Bắp ngô mà Lâm Hàn bẻ xuống rất non, tiểu thái tử cắn một miếng, trong miệng có vị hơi ngọt, còn mềm mại như xôi nếp, không khỏi giơ quả bắp lên: “Ngon quá. Phụ hoàng cũng ăn đi.”
“Trẫm ăn no rồi.” Thương Diệu chỉ vào quả bắp trên bàn vuông: “Những thứ này đều để lại cho con đấy.”
Tiểu thái tử quay đầu nhìn: “Một hai ba bốn năm sáu, sáu khúc a. Hài nhi ăn không hết.”
“Nương, của con.” Đại Bảo Bảo đứng dậy.
Lâm Hàn vỗ vào bụng cậu nhóc một cái, tiểu hài tử nấc lên, thành thành thật thật ngồi trở lại chỗ của mình.
Sở Dương thấy thế, nhịn không được trêu chọc cậu nhóc: “Đại Bảo Bảo, chúng ta đi hái anh đào đi.”
“Không có anh đào, không có anh đào.” Hài tử lắc đầu, đừng có lừa gạt Bảo Bảo nữa, Bảo Bảo không tin đâu.
Sở Dương: “Vậy chúng ta đi hái vải thiều nhé.”
Tiểu hài tử đứng phắt dậy.
Lâm Hàn chậm rãi nói: “Còn ăn được nữa sao?”
Tiểu hài tử dừng lại, xoay người nhào về phía nương mình, tại sao phải vạch trần người ta a.
Lâm Hàn sờ sờ bụng nhỏ của cậu nhóc: “Đi ra ngoài chơi với ca ca một lúc, khi nào ca ca đi học rồi con về đây, nương dẫn con đi hái trái cây.”
Tiểu hài tử đứng dậy đi về phía Sở Dương.
Tiểu thái tử không khỏi đứng thẳng.
Thương Diệu xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Dùng bữa trước đã, ăn no rồi mới đi chơi, trẫm không đi.”
Nhưng mà, Thương Diệu hôm nay còn phải lên triều, đợi tiểu thái tử ăn xong bắp ngô, Lâm Hàn dỗ cậu đi ra ngoài, Thương Diệu liền cùng Sở Tu Viễn và Sở Mộc đi.
Tiểu thái tử thường xuyên tới đây, không thấy phụ hoàng thì cậu cũng không nháo, chơi một mình không có ý nghĩa, liền đi trêu chọc Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo không muốn chơi đùa với cậu, nhưng Lâm Hàn lấy cầu ra muốn chơi cùng với hai hài tử, cho dù Đại Bảo Bảo cực kỳ không vui cũng không thể không chơi cùng tiểu thái tử. Bằng không, nương của cậu nhóc sẽ trở thành một mình tiểu thái tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận