Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 112 - Thấy tiền là sáng mắt 1




Đại tướng quân vừa ăn vừa đi theo, như thể thằng bé gào khóc ấy không phải là con trai của hắn.
Đi qua sương phòng phía Đông, Lâm Hàn dừng bước, Sở đại tướng quân không ăn tiếp nữa, vì tiếng khóc không phải tới từ phòng bếp mà là ở đằng sau.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng quay người về phía Bắc, thằng bé có tí xíu dựa vào lòng nha hoàn gào khóc.
Lâm Hàn bước ba bước thành hai, đón lấy thằng bé: “Sao thế?”
“Không biết ạ.” Nha hoàn bị thằng bé khóc lóc làm cho đờ đẫn: “Tiểu công tử đòi cái này, ta bèn hái cho nó một trái, vì nghe phu nhân nói đây là rau nên có nói với tiểu công tử là không ăn được. Tiểu công tử đồng ý không ăn nên ta mới cho tiểu công tử. Nhưng tiểu công tử vừa cầm đến tay đã bỏ vào trong miệng, ta trông thấy vì vội vàng lấy ra, kết quả tiểu công tử lại òa khóc. Ta đưa lại cho tiểu công tử, tiểu công tử còn ném xuống đất. Phu nhân, không phải ta cố ý giành thứ này, mà là lo tiểu công tử ăn rồi sẽ đau bụng.”
Sở Tu Viễn liếc nhìn thằng bé vẫn đang quệt nước mắt: “Chiều thành quen.”
“Không hiểu chớ nói linh tinh.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn, để ý trái ớt chỉ thiên màu đỏ trong tay nha hoàn đã nát, nàng lau nước mắt cho thằng bé rồi nói với nha hoàn: “Không trách ngươi. Mau đi rót hai bát nước sôi đã nguội. Đại Bảo Bảo, há miệng ra, nương thổi cho con thì sẽ không cay nữa.”
Sở Tu Viễn hoảng hồn: “Cay?”
“Đại Bảo Bảo thích khóc cũng sẽ không khóc lóc vô cớ đâu.” Lâm Hàn thổi đầu lưỡi cho nó: “Còn đau không?”
Thằng bé đáng thương đáp: “Đau…”
“Cho nó cái này.” Sở Tu Viễn đưa quả đào mật đã gặm một nửa tới.
Lâm Hàn muốn giơ cẳng đá bay hắn.
“Nó đang khóc, chàng cho nó ăn cái này mà sặc thì phải làm sao?”
Cả cái thành Trường An đến một cái viện y ra hình ra dạng cũng chẳng có, đại phu chẩn bệnh đều ở trong tiệm thuốc.
Sở Tu Viễn nhìn quả đào rồi lại nhìn con trai: “Nó to xác thế này rồi còn có thể sặc được à?”
“Chàng to xác thế này rồi mà ăn cá cũng có thể hóc, thì sao nó không thể sặc?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn cực kỳ ngượng ngùng: “… Tối qua ta ăn cá bị hóc là vì khi ấy mải nói chuyện với nàng.”
“Còn trách ta à?” Lâm Hàn trừng mắt lườm hắn.
Sở Tu Viễn vội vàng đáp: “Không trách, không trách.” Vì sợ rằng chậm một tí thôi, Lâm Hàn sẽ xách đao bổ hắn.
“Thế chàng còn ở đây làm gì?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn ngờ nghệch: “Ta, ta không ở đây thì đi đâu?”
“Cha không cần lên triều sao?” Sở Dương nghe thấy tiếng khóc của Đại Bảo Bảo, bèn kéo Sở Ngọc đi ra thì trông thấy cha nó chẳng giúp ích được gì: “Sắp đến giờ Tỵ rồi, cha.”
Sở Tu Viễn nhìn mặt trời, sắc mặt đại biến: “Xong rồi!” Rồi sải bước chạy đến tiền viện.
Tiểu Sở Dương không khỏi thở dài.
“Con lại làm sao thế?” Lâm Hàn vội hỏi, dỗ đứa nhỏ chưa xong, đứa lớn cũng bị cay luôn rồi.
Tiểu Sở Dương ra vẻ như ông cụ non nhìn bóng lưng của cha nó bảo: “Còn chẳng phải là cha toàn biết gây rắc rối cho nương à. Thật chẳng rõ cha như thế thì dẫn binh kiểu gì.”
“Khụ!” Lâm Hàn hối hận vì lắm mồm, suýt chút nữa bị điệu bộ này của thằng bé làm cho sặc: “Cha con lơ mơ chuyện nhỏ thôi, chuyện lớn không hồ đồ đâu.” Dừng lại một thoáng: “Thật ra cũng không thể trách cha con, từ khi con ra đời đến giờ đã bảy năm, thì có năm năm hắn ở bên ngoài, nếu còn biết chăm sóc con cái thì các con nên lo lắng rồi.”
Tiểu Sở Ngọc tò mò hỏi: “Lo lắng điều gì ạ?”
Lâm Hàn nhận nước sôi để nguội rồi cho Đại Bảo Bảo uống mấy hớp: “Còn cay không?”
Đại Bảo Bảo tự ôm bát mặc sức uống.
Lâm Hàn: “Lo rằng bỗng dưng ngày nào đó chui ra mấy đệ đệ muội muội.”
Sở Dương và Sở Ngọc mù mờ.
“Cha con không đi đánh trận mà lập gia đình ở bên ngoài. Hiểu chưa?” Lâm Hàn hỏi.
“Phu nhân, chớ nói vớ vẩn!” Lâm Hàn giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thì thấy hắn mặc áo quan màu đen: “Còn chưa đi à?”
“Sở Mộc đi rồi, thấy ta mãi không đi nên chắc sẽ xin nghỉ với bệ hạ giúp ta.” Sở Tu Viễn đáp.
Lâm Hàn: “Thế chàng còn thay y phục?”
“Không thay y phục bệ hạ sẽ tưởng ta bệnh, rồi thái y tới thấy ta không bệnh thì ấy chính là tội dối vua.” Sở Tu Viễn nói rồi ngừng lại một chốc: “Cho ta vài trái đào mật kia của nàng.”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng muốn ăn thì đi mà hái.”
“Nương nghe không hiểu rồi, cha muốn nói là hái mấy quả cho bệ hạ.” Tiểu Sơ Dương nhìn cha nó: “Con nói không sai chứ? Cha.”
Sở Tu Viễn bước đến vỗ lên trán nó một cái: “Chả trách Sở Mộc thấy con phiền.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận