Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 559 - Khác với người thường 3




Khác với người thường 3
Lâm Hàn lại nói: “Có phải con muốn nói ta thiên vị không hả?”
Đương nhiên Đại Bảo Bảo sẽ không để nương nó trót lọt: “Con muốn nói nương thương đại ca và nhị ca cũng vô dụng thôi, sau khi bọn họ lớn lên sẽ giống như Mộc ca vậy, cưới thê tử rồi sinh con, sau đó trong tim trong mắt chỉ có thê tử và con, chứ không có cha nương nữa.”
Lâm Hàn giả vờ kinh ngạc “hả” một tiếng.
Đại Bảo Bảo hài lòng.
Lâm Hàn nói: “Đại ca và nhị ca của con nói ư?” Không đợi Đại Bảo Bảo trả lời nàng đã nói: “Nếu như thế thì tốt quá. Ta và cha con có thể muốn đi đâu thì đi đó chơi rồi.”
Lần này đổi lại là Đại Bảo Bảo tròn mắt, nó không dám tin hỏi: “Con thì sao?”
Lâm Hàn: “Đại ca và nhị ca của con có em bé thì ngày con thành thân cũng không còn xa nữa. Con cưới thê tử rồi thì bọn ta sẽ đi. Để khỏi lo con không có ai chăm sóc, một ngày ba bữa ăn cơm cùng nhau.”
Đại Bảo Bảo quan sát nương nó một lượt, cảm thấy không giống như đang nói đùa, nó bèn quay sang nói với cha nó: “Cha dám để nương ra khỏi thành thì nữ nhân bên ngoài cũng sẽ dám tranh cướp nương với cha đấy.”
Sở Tu Viễn vui mừng: “Sao con biết nương của con ra ngoài chắc chắn sẽ nữ cải nam trang?”
Đại Bảo Bảo đáp: “Cho tiện cưỡi ngựa ạ.”
Điểm này bị nó đoán đúng rồi.
Thế nhưng Sở Tu Viễn không để thằng bé được như ý: “Nghĩ nhiều rồi. Cho dù đại ca và nhị ca của con không thành gia lập thất, ta và nương của con cũng không nhờ các con luôn nhớ đến đâu.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đúng vậy. Hai người chỉ nóng lòng muốn bọn con cút xa xa thôi. Nương ơi, nghe nói nương muốn mua nhà ở bên ngoài cho đại ca, có phải là vì để tống cổ bọn con ra ngoài, trong phủ chỉ còn lại cha với nương, hai người muốn làm gì thì làm đúng không?”
Sở Tu Viễn: “Đúng!”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Con không ra ngoài đấy! Con phải ở lại trong phủ đến, đến khi già.” Nói rồi bụng kêu òng ọc một tiếng, Đại Bảo Bảo không thể không nuốt lời còn lại về.
Lâm Hàn cười kéo cánh tay nó: “Ăn cơm trước đã. Ngày mai Thái tử đến tìm con, con đi dạo chợ Tây với Thái tử đi.”
Đại Bảo Bảo vô thức hỏi: “Thái tử muốn mua gì thế ạ?”
Lâm Hàn: “Nó là trữ quân, phải hiểu được nỗi cực khổ của dân gian. Nếu không sau này Ngự Thiện Phòng nói với nó một quả trứng là một lượng hoàng kim thì nó vẫn sẽ cảm thấy rất rẻ.”
Đại Bảo Bảo lắc đầu trống bỏi: “Không đâu. Thái tử còn biết trả giá hơn con.”
Lâm Hàn: “Đó là vì mấy năm nay nó thường xuyên ra ngoài. Nếu ở lì trong cung vài ba năm, không biết chợ Đông chợ Tây thay đổi thành như thế nào, người bên cạnh nó lại nói với nó rằng dân chúng không nuôi gà nên trứng gà rất đắt, thì rất có khả năng nó sẽ tin. Muốn biết bách tích cần thứ gì thì phải sắm vai thành một người bình thường, hòa nhập vào bọn họ.”
Đại Bảo Bảo không quá hiểu nhưng nó cảm thấy có thể khiến nương nó trịnh trọng nói ra thì ắt hẳn là thật: “Con nhớ rồi. Nương, còn gì nữa không ạ?”
Lâm Hàn suy nghĩ rồi nói: “Chớ tin mắt và tai của mình, phải tin trái tim mình.”
Đại Bảo Bảo cau mày: “Là ý gì ạ?”
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Vừa nãy con nhìn thấy nương của con ngồi trên đùi ta, có phải phản ứng đầu tiên là nghĩ hai bọn ta đang làm chuyện không thể để người khác thấy không?”
Đại Bảo Bảo buột miệng đáp: “Lẽ nào không phải ạ?”
Lâm Hàn bật cười: “Phòng ngủ cách có hai bước chân, bọn ta thật sự muốn làm chút chuyện gì đó thì không phải nên vào trong phòng ư?”
Đại Bảo Bảo tò mò: “Thế hai người làm gì vậy ạ?”
Sở Tu Viễn: “Mấy hôm trước nương của con mặc y phục của ta rồi chạy ra ngoài chơi, còn mượn danh tiếng của ta ‘làm xằng làm bậy’, hôm nay ta mới biết, nên đang thẩm vấn nương của con.”
Đại Bảo Bảo không tin: “Thế cũng đâu cần ngồi lên đùi cha ạ.”
Sở Tu Viễn liếc nhìn Lâm Hàn: “Nương của con muốn chạy, ta lại không thể trói nàng lại nên chỉ có thể dùng cách tay quấn lấy.”
Đại Bảo Bảo không khỏi hỏi nương của nó: “Thật ạ?”
Lâm Hàn sờ sờ mũi, thấy hơi hơi chột dạ.
Trong lòng Đại Bảo Bảo có một dự cảm không lành: “Nương, nương sẽ không nạp thiếp cho cha đấy chứ?”
Lâm Hàn nghe không hiểu: “Con nói gì cơ?”
Đại Bảo Bảo nói: “Nương dùng tên của cha, cô nương nhà người ta nhất kiến chung tình với nương, nhưng lại lầm tưởng là cha rồi tìm đến phủ, cha lại không thể cưới nàng ta nên không thể không nạp nàng ta làm thiếp?”
Sở Tu Viễn quay sang nhìn Lâm Hàn, để ta xem nàng giải thích thế nào.
Đúng thật là Lâm Hàn không cách nào giải thích được, nàng trầm ngâm giây lát rồi chỉ có thể nói: “Không đâu. Ta nói với cô nương nhà người ta rằng nương của con là một con hổ cái, là cái loại mà biết ăn thịt người ấy.”
Đại Bảo Bảo kinh ngạc tới nỗi trợn tròn mắt, giờ nó không kiềm lòng được mà nghi ngờ tất cả mọi thứ nó trông thấy trước mắt: “Nương ơi, nương của con không phải là nương ư?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận