Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 521 - Thông gia đến nhà 1




Thông gia đến nhà 1
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Con không đi!”
Đại Bảo Bảo nghẹn họng, liếc nhìn cha nó, nhãn cầu đảo qua đảo lại rồi quay sang nhìn nương nó, đáng thương nói: “Nương đã nghe rồi đó. Nương không để con tới Thái Học, con không bị cha đánh thành đứa ngốc thì cũng sẽ bị cha dọa thành đứa đần.”
Lâm Hàn lấy làm vui sướng: “Không để con đi tức là dọa nạt con à?”
Đại Bảo Bảo ra sức gật đầu: “Đêm qua con nằm mơ thấy ác mộng.”
Sở Tu Viễn quay sang nói với Sở Dương: “Tối nay để nó ngủ với con.”
Sở Dương liếc tiểu đệ của cậu một cái rồi đáp: “Lời của nó mà cha cũng tin. Chẳng qua là muốn để nương đưa đón nó mà thôi.”
Đại Bảo Bảo vội vàng nhìn biểu cảm của nương cậu.
Miệng Lâm Hàn mỉm cười, dáng vẻ như thể đã nhìn thấu cậu từ sớm rồi. Gương mặt nhỏ bé của Đại Bảo Bảo lập tức đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Thật sự không được sao? Nương ơi.”
Lâm Hàn: “Chuyện này chúng ta đã nói qua rồi, con còn quá nhỏ.” Suy tư chốc lát: “Chi bằng thế này, con làm xong bài tập thầy dạy đã giao cho sớm đi, sớm tối mỗi ngày cùng nương đi đưa đón đại ca của con, tiện thể xem xem Thái Học trông như thế nào.”
Đại Bảo Bảo gật đầu liên tục, sau đó nhìn nhị ca nó: “Huynh không thể đi!”
Sở Ngọc nghe thầy dạy cậu từng nói, Thái Học không bằng ở nhà, nghỉ ngơi giữa giờ học còn có thể ăn chút quà bánh. Thầy dạy của Thái Học rất nghiêm khắc, cũng không thể đi muộn về sớm, hay là thường xin nghỉ phép được. Sở Ngọc rất không muốn tới Thái Học. Nhưng nếu cậu nói không đi, Đại Bảo Bảo nhất định sẽ vui tới nỗi đuôi vểnh lên tận trời, vì trên đường tới Thái Học trong xe chỉ có hai người cậu và nương.
Sở Ngọc bèn cố ý bảo: “Đại ca là đại ca của đệ, không phải của ta à?”
Đại Bảo Bảo nghẹn họng.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Ta đói rồi.”
Bụng của Đại Bảo Bảo kêu ùng ục ai tiếng, nuốt lại lý do lý trấu mà cậu vừa nghĩ ra.
Ăn cơm tối xong, ba đứa trẻ trở về phòng. Sở Tu Viễn và Lâm Hàn đi dạo quanh chính viện hai vòng rồi quay về phòng ngủ, một ngày lại trôi qua.
Ngày mùng sáu tháng tám, buổi sáng, Hoàng đế Thương Diệu sai Thường Hỉ đưa Thái tử đến.
Thái tử đi tìm tiểu biểu đệ của nó.
Thường Hỉ đi về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò chăng?”
Thường Hỉ dùng giọng nói cực kỳ nhỏ đáp: “Bệ hạ hi vọng tiểu công tử có thể chơi đá xúc cúc với Thái tử nửa giờ.”
Lâm Hàn lấy làm vui: “Thái tử lại béo rồi à?”
Thường Hỉ: “Không phải. Bệ hạ nói trẻ con lớn như Thái tử không thể béo được, nếu không sẽ không cao. Hàn vương không cao được như bệ hạ, chính vì lúc tới mười tuổi phát phì, phát triển chiều ngang.”
Lâm Hàn nói thầm, đây là lập luận gì thế. Ngoài mặt thì đồng ý nhưng sau đó liền hỏi: “Buổi chiều là công công đến đón Thái tử hay là để đại tướng quân đưa đi?”
Thường Hỉ cũng đang định nói chuyện này: “Bệ hạ nói Thái tử lớn rồi, để tự Thái tử trở về. Có cấm quân đi theo, phủ đại tướng quân cũng ở gần hoàng cung, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm Hàn đáp lời trước, sau khi tiễn Thường Hỉ đi, Sở Tu Viễn từ bên ngoài trở về, nàng vẫn nói với Sở Tu Viễn rằng: “Buổi chiều lúc Thái tử về, chàng len lén đi theo, thấy nó vào cung rồi hẵng trở về.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta biết rồi.” sau đó hỏi: “Hôm qua Đại Bảo Bảo nhốn nháo đòi ra ngoài, Thái tử đến rồi, nó còn tới chợ Đông nữa không?”
Lâm Hàn đang định nói nàng sẽ đi hỏi xem sao thì nghe thấy một hồi tiếng bước chân. Nhìn về phía Tây, bốn đứa trẻ đã thay sang y phục màu nâu hạt dẻ, tháo ngọc bội đeo ở eo xuống, giày cũng đã thay thành giày vải nhiều lớp đế, thoạt trông y hệt những đứa trẻ con của gia đình bách tính bình thường.
Lâm Hàn cười hỏi: “Thế này là muốn tới chợ Đông hay là muốn đi chợ Tây?”
Thái tử nghịch hà bao, mỉm cười thốt ra hai chữ: “Chợ Tây!”
Lâm Hàn: “Mua thứ gì?”
Thái tử ngẫm nghĩ: “Nhìn thấy cái gì thì mua cái đó.”
Lâm Hàn: “Chợ Tây đông người phức tạp, các con mặc thành thế này cũng phải dẫn nhiều người đi theo.”
Thái tử không kiềm lòng được hỏi: “Như thế này mà vẫn có thể nhìn ra sao?”
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, nhường hắn nói. Kẻo tiểu Thái tử cho rằng nàng suốt ngày ở trong nhà không ra ngoài cửa, ít nghe hiếm thấy nên không thể tin.
Sở Tu Viễn: “Các con đứa nào đứa nấy da mỏng thịt mềm, eo lưng thẳng thớm, đến ngón tay còn sạch sẽ hơn cả mặt, nói bản thân đến từ thôn quê cũng chẳng có ai tin đâu. Ngược lại còn giấu đầu hở đuôi, ý là lạy ông tôi ở bụi này đó, khiến người ta không khỏi nghi ngờ các con là quý công tử của gia đình nào đó.”
Đại Bảo Bảo xòe tay ra: “Con lấy ít đất nhé?”
Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu: “Ý tưởng không tồi, bôi ít nhọ nồi lên trên mặt đi.”
Đại Bảo Bảo đang chuẩn bị ngồi xổm xuống bới đất, nghe thấy vậy thì cả người cứng đờ.
Lâm Hàn vui vẻ bảo: “Còn không đi là đến trưa đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận