Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 256 - Chiếm làm của riêng 3




Chiếm làm của riêng 3
Chưởng quầy kia vội vàng nói: “Chậm đã. Chúng ta chưa nhìn rõ. Hai cái này giống như ở hai bên phải không?” Hắn chỉ vào một hình vẽ nhỏ trong đó, nhìn về phía quản sự mua sắm.
Quản sự mua sắm liếc mắt một cái, gật đầu: “Ngồi ở phía trên mệt mỏi, tay có thể gác ở hai bên.” Hắn lại chỉ vào một hình khác: “Đây là chỗ tựa lưng.”
Chưởng quầy kia trước kia cũng là một thợ mộc, lập tức biết rõ nên làm như thế nào: “Vị đại nhân này xưng hô như thế nào? Làm xong là ta đưa thẳng đến phủ các ngươi hay là ngài tới đây lấy?”
“Chuyện xưng hô thì không cần nói.” Quản sự mua sắm không muốn gây chuyện cho chủ nhân: “Mỗi ngày ta đều đi ra ngoài mua đồ, làm xong cứ để ngoài cửa, ta nhìn thấy tự sẽ đến lấy.”
Chưởng quầy nhìn ra ngoài một cái, thấy trên xe đẩy tay có nửa con dê, trong nháy mắt biết hắn là người chuyên mua sắm cho gia đình giàu có, cũng không dám hỏi nhiều, cung kính tiễn quản sự mua sắm ra ngoài, lại gọi tất cả thợ mộc dừng tay lại, nghiên cứu bản vẽ mà quản sự mua sắm mới để lại đây.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi quản sự mua sắm đi rồi Lâm Hàn cũng không nhàn rỗi mà gọi đám người lão Hà ra xử lý đất đai ở hậu viện.
Chạng vạng, Sở Dương cùng Sở Ngọc tan học, Lâm Hàn liền bảo Sở Dương đi lấy giấy bút mực, từ hôm nay bắt đầu ươm giống cây bông.
Cuối tháng hai, bông lộ ra chồi non, quản sự mua sắm cũng mang về ba cái ghế bập bênh.
Lâm Hàn ngồi lên lung lay thử, giống y như trong tưởng tượng của nàng, liền bảo nha hoàn đem một cái trong số đó đặt trong phòng Sở Mộc.
Đại Bảo Bảo lập tức bảo nha hoàn ôm cậu nhóc đi lên: “Nương, của con!”
Lâm Hàn xoay người nhìn thấy Đại Bảo Bảo nằm trên cái ghế bập bênh mà nàng chuẩn bị cho Sở Tu Viễn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay vịn, bộ dáng muốn chiếm làm của riêng, lập tức muốn đánh nó một trận.
“Đó là của cha con.” Lâm Hàn nói.
Đại Bảo Bảo xoay người, hai tay đặt ở hai bên tay vịn, lưng dựa vào lưng ghế, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Hàn: “Của con!”
“Cha con trở về dùng cái gì?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử hợp tình hợp lý lời lẽ hùng hồn: “Cha đi quân doanh.”
“Khó được a, Đại Bảo Bảo, con mà cũng biết quân doanh nữa.” Lâm Hàn quay sang nha hoàn của cậu nhóc: “Ai nói?”
Lục Hà vội vàng nói: “Đại công tử cùng Nhị công tử có nói qua.”
Lâm Hàn đi tới nhéo khuôn mặt nhỏ bé của tiểu hài tử: “Vì một cái ghế bập bênh mà muốn đuổi cha ruột đến quân doanh, có phải con đã quên nhà này là nhà của ai rồi không? Là cha con đánh trận thắng được bệ hạ thưởng. Không có cha con, chúng ta cũng không có chỗ nào mà ở đâu.”
Vẻ kiêu ngạo của tiểu hài tử chợt tiêu tan, bẹp miệng, đáng thương hề hề nhìn Lâm Hàn: “Nương...”
Lâm Hàn thấy cậu nhóc như vậy rất muốn nói, hài tử, con sinh ra ở cổ đại là uổng phí tài năng quá rồi. Nếu đặt ở sau này, không cần vào mấy trường đại học cao đẳng chuyên nghiệp để học tập mà cũng có thể làm diễn viên được.
“Lúc cha con không ở nhà con có thể ngồi, cha trở về nhất định phải nhường cho cha.” Lâm Hàn nói.
Hài tử liền nhoẻn miệng cười.
Lâm Hàn sắp nhồi máu cơ tim, tại sao hài tử còn biết giả vờ hơn cả nàng nữa vậy: “Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.”
“Không đâu, nương, con thông minh lắm.” Đại Bảo Bảo quay đầu, duỗi chân dùng sức, cái ghế bập bênh ngả về trước một cái, cậu nhóc ngửa ra sau, ghế bập bênh lại ngả ra phía sau.
Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, lập tức bảo quản sự mua sắm đi mua mấy khúc gỗ.
Đến buổi chiều, có thêm một chiếc ghế xích đu trong vườn cây ăn quả phía trước.
Lâm Hàn đi vào nội viện trêu chọc Đại Bảo Bảo đã buồn ngủ đến mức mắt mở không ra cũng nhất quyết không chịu vào phòng ngủ: “Đại Bảo Bảo, con đã ngồi cả nửa ngày rồi, có thể để ghế bập bênh nghỉ ngơi một chút không?”
Đại Bảo Bảo mở ra đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc nói: “Nương, ghế bập bênh nói nó không mệt, có thể để cho con ngồi thêm một lát.”
Lâm Hàn giận đến bật cười: “Ta có cái chơi vui hơn, chúng ta ra ngoài chơi một lát.”
“Nương, con lớn rồi. Không phải là một hài tử.” Nói xong tiểu hài tử khoát tay áo, định lừa người ta à.
Lâm Hàn thật muốn lấy gương trong không gian ra, bảo cậu nhóc soi xem mình bao nhiêu tuổi: “Con không đi sao? Hối hận cũng không được trách nương không thương con, cũng không được khóc nháo.”
Tiểu hài tử lập tức từ trên ghế bập bênh đứng dậy, đưa tay về phía Lâm Hàn: “Con nghe lời nương nhất. Nương, đi thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận