Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 561 - Đại Bảo Bảo đánh nhau 2




Đại Bảo Bảo đánh nhau 2
Sắc mặt Lâm Hàn lập tức trở nên không thoải mái, nhưng lại khó nói lần ấy hoàn toàn là sai sót, nên nàng bèn cố ý giả vờ điệu bộ mất kiên nhẫn: “Có viết hay không?”
Sở Tu Viễn thấy nàng lơi lỏng đi thì nhanh chóng viết chứng từ cho xong rồi đẩy cho nàng, để nàng ký tên. Sợ rằng chậm một chút thôi nàng lại hối hận.
Sau đó Sở Tu Viễn cho chứng từ vào trong hà bao, rồi buộc lên giữa eo: “Phu nhân, nếu chứng từ ở đây mất tích thì chớ trách ta hỏi han nàng.”
Lâm Hàn liếc hà bao một cái: “Ai thèm trộm cái tờ giấy rách của chàng.”
Sở Tu Viễn lấy làm vui sướng: “Phương pháp kích tướng vô dụng với ta. Bây giờ nói đi, nàng ra ngoài vào lúc nào, rồi lại giấu giếm ta như thế nào?”
Lâm Hàn: “Ta không giấu chàng, chàng uống rượu mà.”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Uống rượu?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng từng nói uống rượu vào mệt chỉ muốn ngủ. Hôm qua uống mấy ly rượu dương mai, chàng không nhớ à?”
Sở Tu Viễn bỗng dưng tỉnh ngộ: “Chả trách hôm qua cứ nói với ta là buổi tối uống rượu không sao, ngủ một giấc là hơi rượu sẽ tan. Thì ra là bẫy ta như thế?”
Lâm Hàn hỏi ngược: “Ta có ép chàng uống à?”
Sở Tu Viễn nghẹn họng khó nói nên lời, bởi vì nếu khi ấy không phải hết rượu thì hắn còn có thể uống tiếp mấy ly nữa.
Lâm Hàn đập đập mu bàn tay Sở Tu Viễn: “Phu quân, chuyện đã qua rồi, nói nhiều thêm cũng không có nghĩa lý gì.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng đáp: “Ta đi ngủ một lát, chàng thì sao?”
Sở Tu Viễn muốn nói rằng nàng phải ngủ một lúc. Nhưng lời đến bên miệng thì lại đổi thành: “Nàng là phu nhân của ta, tất nhiên là nàng đi đâu thì ta đi đó rồi.”
Lâm Hàn: “Tiện cho chàng tiếp tục tra hỏi ta hả?”
Sở Tu Viễn: “Lòng dạ tiểu nhân.”
Lâm Hàn cười hỏi: “Thê tử của chàng là tiểu nhân, thế chàng là gì?”
Sở Tu Viễn há miệng: “Ta… buồn ngủ rồi!” Rồi đi vượt qua Lâm Hàn đi về phía phòng ngủ.
Lâm Hàn lắc đầu đi theo, ngủ một giấc tỉnh dậy thì Sở Dương và Sở Ngọc đã tan học rồi.
Tinh thần của Lâm Hàn tốt nên không ra ngoài đón con, đương nhiên không hay biết hai huynh đệ vừa vào chính viện đã bị Đại Bảo Bảo thò đầu ra tóm cổ kéo đến viện của nó.
Sở Dương và Sở Ngọc kêu người sai vặt của bọn họ quay về viện của bọn họ rồi theo Đại Bảo Bảo tới thư phòng của nó.
Sở Dương ngồi xuống rồi hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Đại Bảo Bảo suy nghĩ: “Không tính là xảy ra chuyện, là nương.”
Sở Dương vội vàng hỏi: “Nương làm sao?”
Đại Bảo Bảo vừa nghĩ tới là không kiềm lòng được thở than.
Sở Dương đứng dậy nói: “Đệ không nói thì tự ta đi…”
Đại Bảo Bảo nắm lấy cánh tay của nó: “Ta đâu có không nói đâu, là sợ dọa hai huynh thôi. Nương nói nương là con cọp cái.”
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc nhất thời không phản ứng lại được.
Đại Bảo Bảo kể lại đại khái những lời mà Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đã nói một lượt, rồi bảo: “Sau này có người hỏi nương có phải là con cọp cái hay không, hai huynh nhất định phải nói không phải. Nếu như kẻ ấy nói là chính miệng cha nói ra thì hai huynh phải nói dạo này cha không đi ra ngoài, là có người cố ý hủy hoại danh tiếng của nương. Đã nhớ chưa?” Nói xong, nó tròn mắt nhìn hai ca ca của nó.
Sở Ngọc bật cười: “Là chuyện này?”
Đại Bảo Bảo không khỏi bảo: “Chuyện này vẫn còn nhỏ ư?”
Sở Dương nói: “Lời nương lừa đệ mà cũng tin.”
Đại Bảo Bảo không hiểu: “Lừa ta?”
Sở Dương: “Nương nữ cải nam trang ra ngoài, sau đó lừa người ta bảo rằng nương là cha hả? Đồ ngốc mới tin.”
Đại Bảo Bảo không có thời gian quản chuyện nhị ca nó nói nó là đồ ngốc, bởi vì nó tò mò tại sao nhị ca nó lại nói như thế hơn: “Tại sao lại không tin?”
Sở Ngọc: “Nương cải trang thành nam nhân nhiều lắm là ba mươi tuổi, cha đã sắp bốn mươi tuổi rồi, hai người hơn kém nhau mười tuổi, người có mắt đều sẽ không tin nương là cha. Chắc hắn nương nói nương là Mộc ca hoặc là người khác, cha mới tra hỏi nương.”
Đại Bảo Bảo vội vàng hỏi: “Ý của huynh là nương và cha hợp sức lừa ta?”
Sở Ngọc hỏi ngược lại: “Chứ không thì sao?”
Đại Bảo Bảo đập một cái lên trên bàn, rồi bỗng đứng dậy: “Đồ lừa đảo!” Rồi giận dữ đùng đùng đi ra bên ngoài.
Sở Ngọc vươn tay giữ nó lại.
Đại Bảo Bảo tức giận nói: “Buông ta ra!”
Sở Ngọc: “Chắc hẳn cha và nương khó nói thẳng nên mới nói dối rằng nương giả làm cha.”
Đại Bảo Bảo không hiểu: “Ta là con trai của bọn họ, có cái gì mà không thể nói thẳng?”
Sở Dương suy nghĩ rồi bảo: “Có lẽ còn có chuyện khác, sợ đệ tiếp tục truy hỏi nên mới lấy ‘con cọp cái’ ra chặn đệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận