Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 412 - Chết cũng không hối cải 3




Chết cũng không hối cải 3
Nghĩ tới đây, Thương Diệu gạt đi sự đồng tình dành cho tiểu hài tử, hỏi Lâm Hàn: “Còn phải chờ cái khoai tây kia của ngươi bao lâu nữa?”
“Có gà hầm khoai tây, khoai tây chiên với bánh gạo, bánh khoai tây, khoai tây thái mỏng, có cả khoai tây nướng và khoai tây chiên, mất bao lâu thiếp thân cũng không nói được. Đây là lần đầu tiên bọn họ làm món khoai tây chiên kia.” Lâm Hàn giới thiệu tất cả món ăn vì sợ Thương Diệu chờ đến mất kiên nhẫn.
Thương Diệu vừa nghe nhiều như vậy, thật sự không còn nóng nảy, nhìn thấy nha hoàn mang đến một đĩa hạt hướng dương thì bốc một nắm, lại sai nha hoàn lấy cho y một cái đĩa nhỏ, ngồi cắn hạt giết thời gian.
Nói tới hạt hướng dương, Thương Diệu rất thích ăn, cho nên năm nay vườn Phù Dung đã trồng cả trăm cây. Nhưng Lâm Hàn lại nói một nắm hạt hướng dương tương đương với một miếng thịt kho tàu nên Thương Diệu cũng không dám ăn nhiều, chẳng những thưởng cho mỗi cung vài cân mà còn cho Sở Tu Viễn mấy cân. Nhưng mà vài cân đó sớm đã bị đám hài tử xử lý hết.
Thương Diệu cắn một hạt ăn thử, lập tức biết thứ này không phải được trồng trong vườn của y: “Tu Viễn, phủ ngươi xử lý đất đai thế nào vậy, sao trồng cái gì cũng thơm ngon hơn vườn nhà trẫm.”
“Việc này bệ hạ phải hỏi phu nhân.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật.
Thương Diệu quay sang Lâm Hàn.
Lâm Hàn đương nhiên không thể nói hạt giống của nàng đến từ một không gian thần bí khôn lường: “Thiếp thân dùng loại phân bón này. Chỗ bệ hạ dùng cái gì?”
Thương Diệu chỉ biết ăn, đâu thèm quan tâm đến chuyện thuộc hạ của y trồng thế nào: “Cái này trẫm thật sự không rõ lắm.”
Lâm Hàn: “Lúc trước trong rừng cây ăn quả có hai cái giếng đá, ngày thường dùng để nuôi cá. Nhưng nước ở đó đều là nước không có cội nguồn ——”
“Từ từ, cái gì mà nước không có cội nguồn?” Thương Diệu vội hỏi.
Sở Tu Viễn cười: “Bệ hạ đừng nghe nàng nói bừa, chính là nước mưa. Khi cái giếng nước kia đầy, nô bộc trong phủ thần lại lấy nước đó đi tưới cây. Như vậy nếu trời lâu không đổ mưa, khi cần thay nước trong đó thì cũng không bị lãng phí, cứ múc ra tưới cây là được.” Dừng một chút: “Có phải phu nhân muốn nói nước ở nhà ta không giống nước ở chỗ bệ hạ không?”
“Đương nhiên.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Trong nước đó có phân cá, mang đi tưới cây hướng dương thì thứ đó cũng xem như phân bón.”
Thương Diệu nghe vậy cũng cảm thấy nàng nói bừa: “Thứ đó nhiều bao nhiêu chứ? Ngươi nói thật cho trẫm, sau này mấy cây non ở vườn Phù Dung dư ra đều cho ngươi.”
Ánh mắt của Lâm Hàn bắt đầu phát sáng.
Sở Tu Viễn tức khắc muốn bỏ của chạy lấy người.
Nhưng mà hắn chưa kịp hành động thì Sở Mộc đã đứng lên, lôi kéo đại đường đệ và nhị đường đệ đi đến phòng giải trí tìm Sở Đại Bảo Bảo cùng Thái tử điện hạ.
Thương Diệu nhìn Sở Mộc rồi hất cằm: “Thấy không? Lâm thị, chất tử và nhi tử của ngươi đều không nghe nổi nữa.”
Lâm Hàn thở dài: “Bọn họ lại bỏ lỡ một cơ hội để hiểu thêm về ta.”
“Thẩm thẩm, chúng ta nghe thấy.” Sở Mộc mở miệng.
Lâm Hàn nghẹn lời: “Ta đây sẽ nói nhỏ một chút.” Tuy nói thể nhưng nàng không hề giảm âm lượng: “Chuyện Tây Nam di bệ hạ hiểu biết được bao nhiêu?”
Thương Diệu cẩn thận ngẫm lại: “Núi nhiều người ít. Theo lời của người được trẫm phái đến Tây Nam báo lại, đa số người ở đó đều để ngực trần, đi chân đất, giống như đám người hoang dã vậy.”
“Nhưng cũng có nơi giống như chỗ chúng ta, nhưng bá tánh ở đó lại bần cùng hơn bá tanh Trung Nguyên?” Lâm Hàn hỏi.
Thương Diệu gật đầu, sau đó lại quay sang nàng: “Ngươi có biện pháp?”
“Thiếp thân từng nghe nói qua một biện pháp.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân, nói thẳng đi.”
Lâm Hàn quan sát xung quanh, phát hiện giấy bút Đại Bảo Bảo vừa mới dùng còn chưa dọn dẹp, bèn lấy một tờ giấy phác họa hình dáng ruộng bậc thang: “Trồng lúa như thế này, sau đó rải một ít bột cá trong ruộng, nghe nói cá trắm cỏ lớn rất nhanh đúng không?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
Lâm Hàn: “Bông lúa rơi xuống nước có thể dùng nuôi cá, cá có thể ăn sâu bọ và cỏ trong đất, mà thứ chúng nó bài tiết ra ngoài có thể giúp đất đai màu mỡ. Cứ như vậy, lúa có thể phát triển, cá cũng trưởng thành, thóc gạo chắc chắn nhiều hơn trước đây, có thể nói một công đôi việc. Nhưng mà ——”
“Còn có chuyện gìì?” Sở Tu Viễn vội hỏi.
Lâm Hàn cười: “Không phải chuyện xấu. Thiếp thân nghe nói cao thủ ở dân gian. Người thông minh trong dân gian không chừng đã thực hiện biện pháp này. Nếu bệ hạ tra được đã có người làm chuyện này, cũng không thể cảm thấy thiếp thân tham công.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận