Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 408 - Cướp của người giàu chia cho người nghèo 2




Cướp của người giàu chia cho người nghèo 2
Bỗng nhiên nghĩ đến có chỗ không đúng, Thương Diệu vội hỏi: “Làm sao nàng biết cây non trong vườn Phù Dung đều bị ném đi?”
“Có hôm thần và phu nhân cùng tới vườn cây, thần thuận miệng nói một câu, nếu quả nào bị chim mổ thì cứ hái xuống rồi đem đi chôn làm phân bón. Sau vài năm thịt quả sẽ biến mất, chỉ còn sót lại cây con mọc ra từ phần hạt, chỉ có thể mang đi ném, phu nhân nói thay vì ném thì đưa cho nàng còn hơn.” Chuyện đã qua nhiều ngày, Sở Tu Viễn không nhớ rõ, chỉ có thể tóm tắt lại một lần.
Thương Diệu: “Phu nhân ngươi cả ngày chỉ ở trong phủ, thật là tủi thân nàng.”
Sở Tu Viễn vội vàng nhìn ra ngoài.
Thương Diệu nhướng mày: “Không được nói mấy lời này sao?”
“Không thể để nàng nghe thấy.” Sở Tu Viễn hạ giọng nói: “Phu nhân mỗi ngày nhàn rỗi đều nhắc sao mãu không thấy Hung Nô tới, để thần thỉnh mệnh xuất chinh, sau đó mang nàng theo. Một hai năm nay vi thần chỉ hận mỗi ngày không thể khấn vái trời xanh nổi một cơn gió to cuốn Hung Nô đến Mạc Bắc cho rời, vĩnh viễn đừng tới đây là tốt nhất.”
Thương Diệu sửng sốt: “Nàng —— một nữ tử như nàng lại muốn theo ngươi xuất chinh?”
“Không chỉ là muốn đi theo thân, còn muốn tự thân dẫn dắt một đội ngũ đi giết địch.” Hung Nô không thể nào chịu an phận như vậy, cho nên việc này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Sở Tu Viễn cảm thấy đợi đến đó mới nói không bằng thẳng thắn trước thì hơn, để hoàng đế tỷ phu của hắn chuẩn bị tâm lý cho tốt: “Vi thần nói với nàng không thể được, nhưng nàng lại nghĩ cho dù nữ cải nam trang cũng phải ra ngoài một chuyến.”
Thương Diệu nghe vậy lại cười: “Phu nhân ngươi nào phải muốn cùng ngươi xuất chinh, rõ ràng là muốn ra ngoài chơi. Chuyện ngươi phải làm chính là bớt chút thời gian mang nàng ra ngoài đi dạo chứ không phải cứ đến ngày hưu mộc là lại bảo nàng làm thức ăn cho ngươi.”
Sở Tu Viễn lập tức hối hận lúc nãy mình không nói thẳng, Lâm Hàn muốn tiêu diệt Hung Nô triệt để trong một lần: “Ngày hưu mộc sau thần sẽ mang nàng ra ngoài thành xem sao. Nếu nàng còn muốn đi, thần nên làm thế nào đây?”
Thương Diệu ngẫm lại: “Kêu nàng tới nói với trẫm, thuận tiện lập quân lệnh trạng.”
Sở Tu Viễn thầm nói Lâm Hàn chỉ cần dùng lôi thuật, đừng nói là quân lệnh trạng, trên đời này chắc không còn ai dám lập trạng với nàng đâu.
“Bệ hạ ——”
“Phụ hoàng!”
Sở Tu Viễn vội vàng nuốt lời muốn nói trở về, quay đầu nhìn lại thấy tiểu Thái tử bưng chén đi vào, phía sau còn có Sở Đại Bảo Bảo.
Thương Diệu kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Sở Tu Viễn giải thích: “Bánh gạo vốn được làm từ gạo nấu chín giã nhuyễn, chỉ cần luộc một chút là ăn được ngay.”
“Đúng vậy. Cữu mẫu nói mềm là ăn được rồi.” Tiểu Thái tử đưa chén và thìa bạc cho Thương Diệu: “Phụ hoàng nếm thử. Có dấm, hơi ê răng, ăn rất ngon.”
Thương Diệu nhận lấy.
Sở Tu Viễn quay sang Đại Bảo Bảo: “Không cho cha nếm thử sao?”
“Đây là nương làm cho con.” Tiểu hài tử nói, đưa lưng về phía cha nó rồi mới đặt chén xuống.
Thương Diệu suýt nữa thì sặc, vội vàng nuốt miếng bánh gạo trong miệng: “Cải trắng ngon miệng, trứng gà thơm, bánh gạo vừa mềm vừa dẻo, không tồi. Con ăn đi.”
Tiểu Thái tử không nhận: “Phụ hoàng ăn thêm chút đi.”
Thương Diệu lại múc một muỗng đưa vào trong miệng, Thái tử mới cầm chén và muỗng tiếp tục ăn.
Thương Diệu cười nhìn tiểu cữu tử đang muốn đánh hài tử nhà mình: “Hài tử này bất hiếu quá nha.” Liếc liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo rồi nói.
Đại Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện hoàng đế bệ hạ hình như đang nói nó: “Lão sư nói phụ từ tử hiếu. Cha không từ, con không cần hiếu.”
Thương Diệu kinh ngạc: “Ngươi cũng biết phụ từ tử hiếu sao?”
“Ta biết nhiều lắm.” Đại Bảo Bảo nói.
Sở Tu Viễn lo lắng hoàng đế tỷ phu nhà hắn nhìn ra Đại Bảo Bảo thiên tư hơn người, không dám để nó nói tiếp: “Sao ta lại không từ?”
Đại Bảo Bảo thấy cha nó còn dám hỏi, buông thìa, chống nạnh, trừng mắt nhìn hắn: “Khi con còn nhỏ mẫu thân luôn cùng con đá cầu mỗi ngày, hiện tại mỗi ngày đều hầu hạ cha. Khi con còn nhỏ mẫu thân luôn hỏi con muốn ăn cái gì. Hiện tại chỉ hỏi cha muốn ăn cái gì.”
“Khi con còn nhỏ mẫu thân đều nhìn con ngủ rồi mới đi ra ngoài, hiện tại chỉ biết nói, ta và cha con buồn ngủ, các con cũng ngủ đi.” Dừng một chút: “Nếu không phải tại cha, mẫu thân sẽ không đối xử với con như vậy, không phải không từ thì là cái gì? Hừ!” Lại cầm muỗng tiếp tục ăn bánh gạo.
Sở Tu Viễn xấu hổ.
Thương Diệu vui vẻ: “Đại Bảo Bảo, nãy giờ ngươi nói đều là chuyện khi ngươi còn nhỏ, không phải bây giờ ngươi đã trưởng thành rồi sao?”
Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Ta là Đại Bảo Bảo.”
Thương Diệu càng muốn cười: “Đại Bảo Bảo không cần mẫu thân bồi đâu. Dịch nhi hiện giờ đã ở Đông Cung một mình rồi.”
“Đúng nha. Đại Bảo Bảo, ta không ở chung với mẫu hậu nữa.” Thái tử nói tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận