Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 218 - Mặt dày vô sỉ 4




Mặt dày vô sỉ 4
Lâm Hàn không khỏi ngồi thẳng: “Khi nào?”
“Sáng nay, chúng ta vừa mới dậy, Đình uý liền tới bắt người, nói cha ngươi tham ô.” Phương thị nói xong lại khóc lóc.
Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nhắc tới, cha nàng tham không ít, trong đó chín thành đến từ Hàn vương. Hoàng đế cũng biết, nhưng bởi vì Lâm Trường Quân trung thành và tận tâm với hắn, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đây là cảm thấy Hàn vương là châu chấu sau thu hoạch, nhảy nhót không được mấy ngày, không cần Lâm Trường Quân nữa, vừa lúc Hoàng đế cũng không thích, liền lấy danh nghĩa tham ô bắt hắn lại sao?
Nhưng bản thân Hoàng đế rất tự tin, làm gì cũng thẳng thắn, làm cho người ta tâm phục khẩu phục, loại thủ đoạn tá ma giết lừa này, không giống như là bút tích của Thương Diệu a.
“Có phải cha đắc tội với người khác hay không?” Lâm Hàn hỏi.
Phương thị liên tục lắc đầu: “Cha ngươi luôn luôn thiện chí giúp người, chưa bao giờ đắc tội với người khác. Chính là Hàn vương kia, cha ngươi thấy hắn cũng là khách khách khí khí, cung kính có thừa.”
Bà ta không nhắc tới Hàn vương thì Lâm Hàn cũng không nhớ ra. Lấy của người ta nhiều tiền như vậy mà không làm một việc gì ra hồn, có chút gió thổi cỏ lay liền hướng Hoàng đế bẩm bảo. Nếu nàng mà là Hàn vương, trên mộ cha nàng cỏ đã mọc cao ngang đầu rồi.
“Đình uý bắt người từ trước đến nay đều xét chứng cứ.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Cha ta là thừa tướng đương triều, nếu không phải chứng cớ xác thực, bệ hạ không có khả năng để cho Đình uý đi bắt người đâu.”
Phương thị: “Đình úy không có chứng cớ, không tin ngươi hỏi Đại tướng quân mà xem.”
“Cho nên bà tới tìm ta, kì thực là mời Đại tướng quân giúp cha ta cầu tình sao?” Lâm Hàn hỏi.
Phương thị lần nữa lắc đầu: “Không phải cầu tình, là hướng bệ hạ nói rõ chân tướng, cha ngươi chưa bao giờ tham một cái đồng tiền nào của triều đình cả.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không tham tiền của triều đình cũng có thể, nhưng cầm tiền của Hàn vương lại là thật.
Trong lòng Lâm Hàn bỗng nhiên khẽ động: “Bệ hạ anh minh, sẽ không oan uổng bất kỳ một vị trọng thần nào trong triều. Nhất định là có người hãm hại cha ta. Bà tới tìm ta, không bằng đi hỏi thăm xem thử là ai hãm hại cha ta. Nếu như là tiểu lại cửa thành, đại tướng quân có thể hỗ trợ. Nếu như là tam công cửu khanh, cho dù hoàng hậu ra mặt cũng không thể làm gì được. Dù sao hoàng hậu đã sớm thất sủng, đại tướng quân cũng không được mắt của bệ hạ.”
Phương thị nghe vậy quay phắt sang nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn đang muốn hỏi bà ta muốn nói gì thì Phương thị đã xoay người rời đi.
Lâm Hàn nhíu nhíu mày, đi theo vào trong viện, đang muốn nói cái gì thì Phương thị đã lướt qua bức bình phong biến mất.
Lâm Hàn lắc đầu trở về phòng, không nghĩ tới lần này cũng là lần cuối cùng trong đời nàng nhìn thấy Phương thị.
“Phu nhân, Lâm thừa tướng thật sự là bị oan uổng sao?” Hồng Lăng đi theo vào trong phòng liền hỏi.
Lâm Hàn: “Ông ta không oan uổng. Trước kia là do không có ai tố cáo ông ta, bệ hạ cũng cần ông ta. Hiện giờ ông ta là thừa tướng có cũng được mà không có cũng được, dưới tình huống chứng cớ xác thực bệ hạ lười che chở ông ta nên ông ta mới bị Đình uý bắt như vậy.”
“Vậy ai thu thập chứng cứ?” Hồng Lăng rất tò mò.
Lâm Hàn cũng muốn biết, cho nên khi Sở Tu Viễn vừa trở về, nàng liền hỏi Sở Tu Viễn: “Chuyện của cha ta là sao vậy?”
“Sao nàng biết nhanh thế?” Sở Tu Viễn không khỏi hỏi.
Lâm Hàn: “Nương ta đã tới, nói cha ta bị oan. Không phải vậy sao?”
Sở Tu Viễn lắc đầu.
“Hàn vương à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Cái gì cũng không gạt được phu nhân. Nhưng mà không phải Hàn vương mà có liên quan đến hắn, Ngô Thừa Nghiệp.”
“Đệ đệ của Thái hậu?” Lâm Hàn nhíu mày: “Hắn đã bị 'bệnh' ở nhà không ra ngoài được, còn không yên tĩnh nữa à?”
Sở Tu Viễn: “Hắn vẫn luôn chướng mắt cha nàng, nhưng cũng không tiện đắc tội cha nàng, dù sao ông ta cũng là Thừa tướng, cho nên vẫn nhẫn nhịn. Hiện tại hắn không ra ngoài được, cha nàng thì mỗi ngày lên triều, trưởng nữ vẫn là phu nhân ta, Ngô Thừa Nghiệp làm sao không ghen tị cho được.”
“Hắn liền dâng một tấu chương tố cáo đến chỗ bệ hạ, nói rằng cha nàng lén liên lạc với phiên vương mưu đồ bất chính. Bệ hạ vốn muốn cho cha nàng ở thêm nửa năm nữa rồi sẽ ám chỉ hắn lớn tuổi rồi, cho hắn từ quan dưỡng già. Nhưng hắn ngàn không nên vạn không nên đánh chủ ý tới nàng và ta. Bệ hạ liền đem tấu chương kia giao cho Đình uý, thế nên hôm nay buổi sáng Đình uý liền bắt cha nàng đi.”
“Đúng thế đấy. Có nhược điểm lớn như vậy ở trong tay người ta mà không cụp đuôi làm người, còn để cho phu nhân mình đến nháo.” Đối với ông ta Lâm Hàn không đồng tình nổi: “Trương Hoài có tham dự vào không?”
Sở Tu Viễn ngẩn người: “Trương Hoài?”
“Tính ra người muốn chàng cưới nữ tử họ Lâm không phải là hắn sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hình như là thế. Lúc ấy ta không có ở đây, bệ hạ nhất thời nhớ tới nên bảo hắn tính toán. Hình như là hắn không tham dự vào.”
Không tham dự Lâm Hàn cũng muốn thu thập hắn, miễn cho hắn lại làm ra chuyện gì mà ngay cả nàng cũng không thể giải quyết được: “Ý tứ bệ hạ thế nào? Cha ta liệu có chết không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận