Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 554 - Trừng phạt cảnh cáo 1




Trừng phạt cảnh cáo 1
Sở Tu Viễn nhớ lại lời của Hoàng đế tỷ phu hắn một phen, chỉ nói chểnh mảng chứ không phải nói chưa làm xong. Nhưng có để tâm vào cái này hay không thì hoàn toàn phải xem trong lòng nhìn nhận như thế nào. Chưa nói đến năm nay Thái tử mới mười ba, cho dù nó hai mươi ba thì việc làm ra cũng không thể khiến Hoàng đế tỷ phu của hắn vừa ý mọi chuyện được. Thái tử đâu phải là chính bản thân Hoàng đế bệ hạ đâu.
Lâm Hàn thấy hàng mày của hắn cau lại thì không khỏi thắc mắc: “Hay thật sự là vì mải chơi nên nói dối là đã làm xong bài tập rồi?”
Sở Tu Viễn khe khẽ lắc đầu: “Bệ hạ không nói. Lần nghỉ Mộc sau chắc chắn nó sẽ tới, nàng cứ hỏi nó.” Sau đó nói thêm một câu: “Nó không đề phòng nàng.”
Lâm Hàn rất sợ phụ tử thiên gia cách lòng, bởi vì một khi phụ tử thiên gia xảy ra xung đột, không phải Thái tử liên thủ với Sở Tu Viễn tiêu diệt Hoàng đế thì chính là Hoàng đế Thương Diệu giết chết Thái tử và Sở Tu Viễn.
Hoàng đế Thương Diệu là một Hoàng đế tốt hiếm có, Lâm Hàn không muốn tặng y một đạo kinh lôi để hồn y về địa phủ đâu.
Ngày hai mươi tư tháng tám, ngày nghỉ Mộc, Thái tử đến nhà, Lâm Hàn bèn để Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo đi, để Thái tử chơi cờ với nàng.
Phản ứng đầu tiên của Thái tử là ngó ra bên ngoài, trời vẫn còn chưa tối, mặt trời đang ở hướng Đông Nam chứ không phải ở hướng Tây Bắc, sau đó nó quay sang Lâm Hàn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, cữu mẫu không hề biến thành cữu phụ, trong lòng Thái tử càng lấy làm khó hiểu: “Cữu mẫu, hôm nay người làm sao thế?”
Lâm Hàn bị một loạt hành động của nó chọc cười, nên cố ý hỏi: “Bảo con chơi cờ cùng với ta mà khó thế ư?”
Thái tử lắc đầu liên tục: “Không ạ. Cữu mẫu tìm con cần cái gì, con đều không ngạc nhiên. Ví dụ như hoàng kim, bạc trắng, trân châu pha lê. Nhưng người bảo con đánh cờ, khiến con cứ luôn cảm thấy bên trong có chuyện gì đó. Suy cho cùng khi cữu phụ muốn đánh cờ với người, người đều không buồn quan tâm đến cữu phụ.”
Trong lòng Lâm Hàn rất vui vẻ, đứa bé nhanh trí này là con trai của Hoàng đế, con ruột của y.
Lâm Hàn cho người hầu hạ lui ra.
Thái tử không thể không ngồi nghiêm chỉnh lại, lắng tai nghe lời dạy bảo.
Lâm Hàn rót cho nó chén nước, rồi lấy bàn cờ ra: “Chuyện này ta nghe cữu phụ của con nói.”
Thái tử vô thức hỏi: “Cữu phụ làm sao ạ?”
Lâm Hàn đẩy quân cờ bạch ngọc đến trước mặt nó: “Cữu phụ con không sao, người có sao là con. Nghe cữu phụ của con nói, dạo này con làm việc có chơi chểnh mảng? Có phải cả ngày muốn tới tìm Đại Bảo Bảo chơi đùa không?”
Thái tử kinh ngạc “a” lên một tiếng, va phải ánh mắt “bị ta nói trúng rồi” của Lâm Hàn thì vội vàng nói: Không hề ạ, con không hề chểnh mảng.”
Lâm Hàn nhướng mày: “Giống như trước đây à? Không được lừa ta, nếu không cữu phụ con nói đến tai phụ hoàng con, phụ hoàng con không đánh con thì cũng phải phạt con, ví dụ như bắt chạy mười vòng cung Vị Ương.”
Sắc mặt của Thái tử đột nhiên trở nên giần giật vì hoảng sợ, cuống quýt giơ tay lên nói: “Con có thể thề với trời, thật sự không có mà. Cữu mẫu, cữu phụ nghe ai nói thế? Sao cữu phụ có thể dựa vào lời nói của một người mà nhận định ta ham chơi được. Cữu phụ là đại tướng quân của triều ta, chỉ lắng nghe từ một phía thì không được. Cữu mẫu…”
Lâm Hàn cắt ngang lời nó: “Bớt thừa cơ nói xấu cữu phụ con đi. Bây giờ ta hỏi chuyện của con.”
Thái tử buông tay xuống: “Có hỏi nữa cũng không có. Không tin người cứ hỏi, hỏi Phương Thuận.” Nó giơ tay lên chỉ thái giám đang đứng đợi ở ngoài cửa.
Lâm Hàn xuôi theo tay của nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nàng nhớ ra gã chính là thái giám thân cận của Thái tử, thường xuyên theo Thái tử đến đây.
Thái tử là trữ quân, chuyện của nó không phải chuyện nhỏ, Lâm Hàn lập tức kêu Phương Thuận đi vào.
Phương Thuận vội vàng chạy vào nói: “Thưa bẩm phu nhân, nô tài có thể làm chứng cho Thái tử, từng câu từng chữ của Thái tử đều là sự thực.”
Lâm Hàn: “Bài tập làm xong hết rồi?”
Phương Thuận đáp: “Thưa vâng. Gần đây bệ hạ có đôi điều không hài lòng với chữ của Thái tử, buổi sáng hôm nay Thái tử dậy cực kỳ sớm, viết mười trang rồi mới đi ăn cơm, ai nấy trong Đông cung đều biết việc này.”
Lâm Hàn không hiểu, nếu Thái tử đã không có điều gì không ổn, vậy sao Hoàng đế lại nói… đợi đã, chẳng lẽ có tiểu nhân gièm pha vu khống.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn nhớ ra nguyên cớ vì sao nàng gả cho Sở Tu Viễn, chính là đứa cháu Trương Hoài nói với Hoàng đế rằng Sở Tu Viễn nên lấy nữ tử họ Lâm.
Hoàng đế giết một Trương Hoài, hiển nhiên sẽ có hàng nghìn hàng vạn kẻ không sợ chết khác, hy vọng bám vào Trương Hoài đứng lên.
Lâm Hàn quan sát Phương Thuận một lúc lâu, cho đến khi gã lộ ra vẻ bất an, Lâm Hàn mới hỏi: “Nói như thế là có người cố ý gièm pha ly gián?”
Thái tử vội hỏi: “Gièm pha ly gián ta và cữu phụ ư? Tại sao chứ?”
Lâm Hàn nào có biết là tại sao, bèn tiếp tục hỏi Phương Thuận: “Dạo gần đây trong cung có chuyện lớn gì xảy ra không?”
Thái tử tiếp lời: “Không có ạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận