Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 557 - Khác với người thường 1




Khác với người thường 1
Tôn Đình Uý đỏ cả mặt, định quở mắng nữ tế mấy câu, nhưng nữ tế là Tắc Bắc hầu do bệ hạ thân phong, còn là vị tướng quân có thực quyền. Tôn Đình Uý dứt khoát giả vờ như không nghe thấy, dùng ánh mắt hỏi Sở Tu Viễn thấy như thế nào.
Sở Tu Viễn không thể không nhớ tới mộ Ngô Thừa Nghiệp đã xanh cỏ.
Mặt mày hắn bình thường, hỏi Tôn Đình Uý: “Nhà của Tiền gia là nhà cũ hay là nhà mới?”
Tôn Đình Úy: “Không rõ lắm. Chuyện này Tiền gia không hề báo quan, ta biết việc này là do người tuần tra đêm qua nói với ta.”
Cái người hỏi Sở Tu Viễn trước đó mở miệng nói: “Nói cũ cũng không cũ mà nói mới cũng đã được khoảng chục năm rồi.”
Sở Tu Viễn suy nghĩ rồi hỏi: “Có mấy gian nhà chính?”
Tôn Đình Uý đáp: “Ba gian.”
Sở Tu Viễn tự động dẫn vào tiểu viện của Sở Dương, rồi lại hỏi Tôn Đình Uý: “Căn phòng lớn như thế này, nếu một bức tường sụp thì có thể có khả năng những bức tường khác sụp xuống không?”
Tôn đình Uý khẽ lắc đầu:”Chỉ có một khả năng, bức tường đổ về phía giữa, làm sập xà nhà giữa căn phòng, xà nhà đổ vào những bức tường khác, nhưng tính khả thi kiểu này cực kỳ ít ỏi.”
Trong lòng Sở Tu Viễn không cho là đúng, nhưng ngoài mặt lại tán đồng lời của ông ấy: “Đúng vậy. Lời giải thích duy nhất hiện giờ chính là cũ kỹ đổ nát chăng?”
Tôn Đình Uý: “Nếu như là sét đánh thì trên nền gạch chắc chắn vẫn có vết tích, nhưng Tiền gia không báo quan nên ta cũng khó mà dẫn người đi điều tra được.”
Những quan lại khác cũng không khỏi gật đầu nói: “Chung quy lại nhà cũ lâu năm không tu sửa còn tốt hơn so với bị sét đánh, người của Tiền gia không có khả năng cho Đình Uý can dự vào đâu. Trừ phi là bệ hạ ra lệnh.”
Sở Tu Viễn không khỏi nhìn Tuyên Thất ở đằng xa, liệu bệ hạ có hạ lệnh điều tra không.
Trong Tuyên Thất, Hoàng đế Thương Diệu thấy Tiền Hữu Lượng trực ban hôm nay không đến, bèn hỏi Tiểu Hoàng Môn rằng có phải Tiền Hữu Lượng bị bệnh rồi không.
Tiểu Hoàng Môn ở trong thâm cung giống như Hoàng đế chủ tử của hắn nên vẫn không biết Tiền gia xảy ra chuyện: “Hôm trước nô tài thấy hắn ta vẫn còn khỏe mạnh, liệu có phải bỗng dưng xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hoàng đế Thương Diệu định nói rằng đợi hắn ta đến rồi hỏi xem. Bỗng dưng y lại nhớ đến Tiền Hữu Lượng là đường huynh của Tiền mỹ nhân, nghĩ đến Tiền Mỹ nhân, trước mặt liền lởn vởn một gương mặt xinh đẹp như hoa, bèn nói với Tiểu Hoàng Môn rằng: “Ngươi đi xem sao.”
Tiểu Hoàng Môn xuất cung, Sở Tu Viễn quay về phủ đại tướng quân.
Sở Tu Viễn vào cửa liền hỏi thị vệ ở trong sân: “Gần đây phu nhân có từng ra bên ngoài không?”
Thị vệ đáp rằng: “Thưa không.”
Hàng mày của Sở Tu Viễn hơi cau lại, không khỏi lẩm bẩm bảo: “Không thể nào được.”
Thị vệ kia không khỏi thắc mắc: “Sao thế ạ?”
Sở Tu Viễn định nói không sao, sau đấy nghĩ đến thị vệ ở trong phủ cả ngày, hắn không nói rõ thì thị vệ không thể biết Tiền gia xảy ra chuyện được.
Sở Tu Viễn liền nói: “Theo lý mà nói thì hẳn là dạo gần đây phu nhân từng ra ngoài rồi chứ.”
Thị vệ vô thức gật đầu.
Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Từng ra ngoài rồi?”
Thị vệ: “Nếu đại tướng quân nói là mấy ngày này thì phu nhân chưa từng ra ngoài. Cuối tháng tám có ra ngoài một lần, còn là mặc y phục của ngài đi ra ngoài.”
Sở Tu Viễn lấy làm mừng: “Nàng thật đúng là chưa từng khiến ta thất vọng.”
Thị vệ không kiềm lòng được lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Sở Tu Viễn đáp nửa thật nửa giả: “Chuyện giữa ta và phu nhân không có liên quan tới các ngươi.” Nói xong thì sải bước về phía nội viện.
Đến cửa viện thì trông thấy Lâm Hàn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh đung đưa qua lại thong dong an nhàn, không hề có chút chột dạ sau khi làm xong chuyện xấu, hắn không khỏi cảm khái, phu nhân của hắn không hổ là phu nhân của hắn, nàng vẫn luôn khác với người thường như thế.
Sở Tu Viễn chầm chậm đi đến dưới hiên nhà của gian nhà chính, sai nha hoàn chuyển chiếc ghế bập bênh của hắn ra. Rồi Sở Tu Viễn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hàn, hắn kêu nha hoàn tôi tớ lui xuống, sau đó quay sang nói với Lâm Hàn: “Phu nhân, ta nói chuyện nhé?”
Lâm Hàn liếc hắn một cái rồi thu tầm mắt lại: “Nói chuyện thì bao nhiêu tiền?”
Sở Tu Viễn nhất thời không phản ứng lại: “Bao nhiêu tiền?”
Lâm Hàn: “Chưa nghe người xưa từng nói, thời gian là vàng là bạc, có tiền không mua nổi thời gian ư?”
Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Người xưa nào nói?”
Lâm Hàn đáp ngay không cần suy nghĩ: “Quên rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận