Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 147 - Hoảng loạn bỏ chạy 2




Lâm Yên tiếp lời: “Mẹ cũng không nói bệ hạ đến, nữ nhi cứ tưởng chỉ có một mình Hoàng hậu. Mẹ, bệ hạ có đẹp không?”
“Ta…” Lâm phu nhân chưa từng gặp Hoàng đế bao giờ, đang nghĩ xem nên lừa phỉnh nữ nhi thế nào thì để ý thấy có người đến, bèn vội vàng nuốt mấy lời bịa đặt xuống: “Ngươi là?” Nhìn về phía người đến.
Hồng Lăng nhún mình: “Bái kiến Lâm phu nhân. Ta là nha hoàn của phu nhân, tướng quân mãi không thấy ngài đi vào nên sai ta tới đón ngài. Phu nhân, mời.” Rồi nghiêng người mời bà ta vào.
Tôi tớ của Lâm gia đều là nô lệ, cho cái ăn cái uống là được rồi. Nghe thấy Hồng Lăng tự xưng “ta”, Lâm phu nhân liền nghĩ đến khi trước nghe được rằng ngày ngày hôm thứ hai sau khi Lâm Hàn gả đến đã cho tôi tớ của phủ tướng quân ra ngoài. Lầm tưởng rằng Hồng Lăng là Lâm Hàn mời, hóa ra là tâm phúc của Lâm Hàn, bèn vội vàng nháy mắt ra hiệu với Lâm Yên, đừng nói gì.
Lâm Yên và Lâm Vũ đi theo Lâm phu nhân vào nội viện, Hoàng đế Thương Diệu đứng dậy.
Hoàng hậu vô thức hỏi: “Bệ hạ, sao thế?”
“Trẫm đi nặng.” Không đợi Hoàng hậu cất lời đã đi ra ngoài quẹo phải, men theo hành lang vịn thẳng tới Tây sương phòng, rồi từ Tây sương phòng rẽ ra ngoài.
Cánh cửa Tây sương phòng bị đẩy phát ra một tiếng kêu, mọi người trong phòng định thần lại, Sở Tu Viễn và Hoàng hậu a tỷ của hắn nhìn nhau một nhau, sao bệ hạ lại như đang hoảng loạn bỏ chạy thế.
Hoàng hậu và Hoàng đế làm phu thê đã hơn mười năm, có lẽ không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng nếu đến cả hành động “chưa khảo đã xưng” của y mà còn không nhìn ra thì Hoàng đế có phê nàng ấy, nàng ấy cũng không lời oán than.
Hoàng hậu khe khẽ gật đầu với tv, Sở Tu Viễn dở khóc dở cười… bây giờ trốn có ích gì, chốc nữa hắn với Lâm Hàn bái đường, bệ hạ vẫn phải tới đây thôi.
Hoàng đế lại không nghĩ như vậy, ra đằng sau thì trông thấy Sở Mộc đã trốn đi trước đó đang ngồi xổm trong ruộng rau, Hoàng đế vén ống tay lên lội qua: “Đang làm gì đấy?”
“Sao người lại tới đây?” Sở Mộc vội vàng đứng dậy.
Thương Diệu mặt không đỏ, tim không nảy, mí mắt cũng chả chớp lấy một cái: “Đi nặng.” Trông thấy dưới chân hắn còn có một cái giỏ nhỏ: “Hái cái gì đó?”
“Dâu tây, cũng là một loại quả.” Sở Mộc chỉ vào cái giỏ: “Nhưng loại quả này một cây chỉ có thể ra được mấy quả, Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo đều thích ăn, thẩm thẩm phải dọa nhốt chúng nó lại, mới để lại cho người một tí này.”
Thương Diệu nhìn lên đất thì ngoài đất ra không có phân bón mà Sở Tu Viễn đã nói, bèn ngồi xổm xuống ngắt một quả đo đỏ: “Không cần rửa à?”
“Tối qua mới tưới nước, bệ hạ không chê trên đó có bụi đất thì không rửa cũng được.” Sở Mộc thành thật đáp.
Thương Diệu lấy khăn lau mồ hôi ra lau rồi cắn một miếng, bỗng chốc cảm thấy nịnh răng nịnh mồm: “Thẩm thẩm của ngươi thật biết ăn.” Khựng lại rồi bảo: “Chả trách phải gả cho Tu Viễn, đổi lại là người khác thì chẳng có mảnh nào to như thế để cho nàng ấy trồng những thứ ngổn ngang lung tung này.”
Sở Mộc thầm nói, người cũng có ăn ít thứ ngổn ngang này đâu.
“Đằng kia còn có cà của phiên bang, cà màu đỏ xào cùng với trứng gà cũng ngon lắm. Thần hái cho người ít nhé?” Sở Mộc hỏi dò.
Thương Diệu ngẩng đầu nhìn mặt trời, còn một chốc nữa mới đến lúc bái đường: “Chỉ có hai thứ này? Không giống thẩm thẩm ngươi gì cả.”
Sở Mộc: “Sao lại không giống?”
Thương Diệu đứng dậy nhìn ra bốn phía xung quanh rồi nói: “Mùa hè là thời vụ thu hoạch, đào đã hết, mùa lê chưa đến, cũng không nên chỉ có một loại quả nhỉ.” Nói xong thì liếc mấy quả dâu tây một cái.
“Còn, chỉ là ở vườn Phù Dung của bệ hạ cũng có.”
Thương Diệu: “Nói!
“Qủa sung, ở đằng trước.” Sở Mộc đáp
Thương Diệu: “Đi!”
“Người, người không quay lại à?”
Thương Diệu nhìn trời đáp: “Cách lúc bái đường còn sớm chán.”
“Không… không phải bái đường, Lâm thừa tướng dẫn cả hai nữ nhi của ông ta đến, Hoàng hậu cô mẫu ứng phó nổi sao?” Sở Mộc hơi lo lắng.
Thương Diệu cười khẽ miệng tiếng: “Ngươi quá coi nhẹ Hoàng hậu của trẫm rồi.”
Hoàng hậu nói thầm, Sở Mộc không nhìn lầm, quả thực là nàng ấy không ứng phó nổi, chỉ là Hoàng hậu đoán nhầm rồi, mục đích Lâm thừa tướng dẫn khuê nữ đến không phải để cho Hoàng đế, mà là xin Hoàng đế là mai.
Hoàng hậu chẳng có chút chuẩn bị nào bị Lâm Trường Quân làm cho không kịp trở tay, chỉ có thể cầu cứu Sở Tu Viễn. Vì chuyện này đối với Hoàng hậu mà nói chỉ là một câu nói, nhưng Hoàng hậu không muốn nhận vụ này.
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Thừa tướng, chuyện chỉ hôn này tốt xấu gì cũng phải để Hoàng hậu xem xét, nếu tùy tiện chỉ bừa một người lệnh ái không ưa thích, ấy là hại cả đời lệnh ái.”
“Đúng đúng, đại tướng quân nói phải.” Lâm Vũ vội vàng tiếp lời.
Lâm Trường Quân giật nảy mình, thấp giọng mắng: “Câm miệng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận