Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 205 - Nữ trung hào kiệt 1




Nữ trung hào kiệt 1
Sở Mộc cẩn thận ngẫm lại: “Hẳn là không dám... Nhưng muốn thoát thân cũng không dễ dàng. Vãn công chúa là muội muội của bệ hạ, cũng là nữ nhân, thúc phụ ta chưa từng đánh nữ nhân bao giờ.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, thúc phụ ngươi là người da mặt mỏng tâm không đủ đen.
Sau đó tưởng tượng nếu như Sở Tu Viễn da dày tâm đen đánh lão bà, hai người bọn họ có khi mỗi ngày sẽ đánh nhau một trận.
Quả nhiên, trên đời này không có chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ.
“Đưa ba đứa chúng nó về nhà, ta đi xem một chút.” Lâm Hàn nói.
Tiểu Sở Dương nắm lấy cánh tay nàng: “Nương, con giúp ngài.”
“Không cần.” Lâm Hàn xoa đầu hài từ: “Đến cả Bệ hạ ta cũng không sợ, một công chúa còn có thể lật lòng bàn tay của ta ra hay sao.” Nàng nhảy xuống xe ngựa, cưỡi lên ngựa của Sở Mộc, bảo một cấm vệ dẫn đường.
Trong phủ công chúa, Sở Tu Viễn đang nói thẳng với công chúa: “Ta còn có việc phải xử lý, nếu công chúa không có chuyện gì quan trọng thì xin phép cáo từ.”
“Ta đã hỏi hoàng huynh, đại tướng quân mấy ngày nay rất nhàn rỗi.” Thương Vãn cười tủm tỉm nhìn Sở Tu Viễn, đừng hòng lừa gạt ta.
Sở Tu Viễn nhíu mày, sao bệ hạ lại đột nhiên nói thật thế.
“Công chúa, là chuyện trong phủ.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Vãn: “Phu nhân ngươi cùng mấy hài tử lại không ở trong phủ, trong phủ có thể có chuyện gì được chứ? Đại tướng quân, ngồi xuống xem điệu múa ta mới biên mấy ngày gần đây.”
“Thật không giấu diếm, ta không hiểu nhạc vũ.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Vãn cười nói: “Không hiểu cũng không sao, Đại tướng quân cảm thấy đẹp là được.” Nàng ta dừng một chút, không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Kỳ thật ta cũng không muốn làm phiền đại tướng quân, nhưng những người đó đều là muốn đưa vào cung, ta sợ bệ hạ không thích. Đại tướng quân từ trước đến nay hiểu rõ bệ hạ, giúp ta nhìn một chút, cũng coi như là giúp bệ hạ.”
Sở Tu Viễn nhướng mày, quả nhiên phu nhân hắn không đoán sai, Tô mỹ nhân sắp thất sủng. Chẳng qua không phải bệ hạ chán ghét nàng trước, mà là có người đẹp hơn muốn xuất hiện.
“Công chúa, thật không giấu diếm, chính là bởi vì phu nhân không ở trong phủ, mới cần ta đi xử lý.” Sở Tu Viễn biết rõ Thương Vãn không có chuyện gì quan trọng, nói xong liền đi ra ngoài.
Thương Vãn vội vàng nói: “Đại tướng quân, chờ một chút, chỉ xem một khúc thôi, hát một khúc xong rồi ngài lại đi. Một khúc nhiều lắm là một nén nhang, đại tướng quân, chuyện gì mà phải gấp như vậy chứ?”
Sở Tu Viễn cho rằng mọi việc không thể quá mức — làm người phải lưu lại một đường, do dự một lát: “Chỉ một nén nhang thôi.”
“Mời ngồi.” Thương Vãn ra hiệu mời ngồi, phân phó thị nữ bảo các vũ nữ nhạc sư mau đi ra.
Đàn sáo nhạc vang lên, trong đám vũ nữ dáng người uyển chuyển đột nhiên xuất hiện một nam nhân.
“Ngươi đến đây làm gì?” Thương Vãn giận dữ.
Nhạc sư dừng lại, vũ nữ thối lui.
Người gác cổng tiến lên bẩm báo: “Công chúa, ngoài cửa có một nữ tử tự xưng là Sở phu nhân muốn gặp Đại tướng quân, có cho nàng vào không ạ?”
“Phu nhân ngươi?” Thương Vãn quay về phía Sở Tu Viễn: “Nàng ấy không đi vườn Phù Dung à?”
Sở Tu Viễn càng muốn hỏi là làm sao ngươi lại biết nàng đi vườn Phù Dung hơn. Nhưng hắn không muốn dây dưa với Thương Vãn, liền nói: “Hẳn là vừa mới trở về. Công chúa, cáo từ!”
“Đại tướng quân sợ phu nhân biết ngươi ở trong phủ ta hân hoan vũ nhạc sao?” Thương Vãn chậm rãi nói.
Sở Tu Viễn dừng lại, nói với thâm ý khác: “Ta là vì công chúa mà suy nghĩ.”
Thương Vãn không rõ.
“Phu nhân ta tính tình không tốt, nếu bị nàng biết được chuyện quan trọng mà công chúa nói chính là vũ khúc, nàng sẽ rất tức giận. Phu nhân tức giận, đừng nói là ta, ngay cả bệ hạ cũng ngăn không được.” Sở Tu Viễn hảo tâm nhắc nhở nàng ta.
Thương Vãn bật cười: “Là do phu nhân ngươi không biết chuyện có liên quan đến bệ hạ, chuyện nhỏ cũng là đại sự.”
“Phu nhân nàng...”
Rầm!
Lời nói của Sở Tu Viễn bị cắt đứt.
Thương Vãn không khỏi hỏi: “Tiếng gì vậy?”
“Công… công chúa, hình như là, là cửa…”
“Là tiếng cửa bị đổ xuống đất.”
Thương Vãn theo tiếng nhìn lại, bên cạnh người gác cổng đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc áo lam, nữ tử kia dung mạo xinh đẹp, không phải là Lâm Hàn thì còn ai vào đây nữa: “Ngươi…Làm sao ngươi vào đây được?”
“Đạp văng cửa ra thì vào thôi.” Lâm Hàn sải bước đến bên cạnh Sở Tu Viễn: “Chuyện gì xảy ra?” Nàng liếc nhìn trong phòng có nam có nữ, đây là tình huống gì chứ? Chẳng lẽ công chúa có đam mê bạo lộ, lúc cường nam nhân còn muốn để cho người khác thưởng thức à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận