Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 574 - Nam nữ cùng đánh 2




Nam nữ cùng đánh 2
Sở Dương cầm lòng không đậu nói: “Con sai rồi, cha. Đại Bảo Bảo còn nhỏ, không hiểu chuyện, con không nên theo đó đánh người trên đường.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nhắc nhở: “Là nó ăn nói bậy bạ về nương trước.”
Sở Dương: “Nương vừa mới đã nói qua, chúng ta có rất nhiều biện pháp, nhưng chúng ta lại chọn cách ngu xuẩn nhất, phải nhận sai.”
Đại Bảo Bảo không thể phản bác, bởi vì biện pháp của mẫu thân nó chắc chắn sẽ hoàn mỹ hơn của nó.
Đại Bảo Bảo ngẫm lại, quay sang cha nó: “Con sai rồi, cha, lần sau gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng rồi mới ra tay.”
Sở Tu Viễn rất muốn nói, con có thể không ra tay mà. Nhưng nghĩ tới cảnh Đại Bảo Bảo thờ ơ khi nghe mẫu thân bị mắng, không nói tới người khác nghĩ thế nào, hắn sẽ là người đầu tiên cảm thấy thất vọng.
Sở Tu Viễn không vội vã tỏ thái độ, đảo tầm mắt sang Sở Ngọc.
Sở Ngọc sờ mũi: “Chuyện này là con sai. Lúc đó đại ca đi phía sau bọn con, đang nói chuyện với đồng học ngồi cùng bàn. Con cùng Đại Bảo Bảo đi phía trước, đồng thời nghe thấy tôn nhi của Thừa tướng xuyên tạc nương. Con đang nghĩ xem phải lý luận với bọn nó thế nào, Đại Bảo Bảo đã ra tay.
“Con thấy Đại Bảo Bảo động thủ, cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại còn cho rằng bản thân nghĩ nhiều thế làm gì, đánh một trận là được rồi. Lại lo lắng tay đấm chân đá khiến bọn con cũng bị thương, mới lựa chọn giữ chặt tay của nó, để Đại Bảo Bảo đánh một mình. Dù sao Bảo Bảo còn nhỏ, sau khi xảy ra chuyện đánh người, thừa tướng cũng không tiện trách cứ.”
Đại Bảo Bảo đột nhiên nhìn nhị ca, kinh ngạc nói: “Ca nghĩ vậy à? Ca còn âm hiểm hơn đệ.”
Sở Ngọc lập tức muốn đánh nó: “Không biết nói thì đừng nói, ăn đùi gà của đệ đi.”
Đại Bảo Bảo không phục: “Vốn dĩ là vậy mà!”
Lâm Hàn: “Nói nữa là đồ ăn của con nguội đấy.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Con biết. Mẫu thân, là cha không muốn bọn con thoải mái.”
Thương Diệu nghe thế, lại vui vẻ: “Tu Viễn, nghe không? Nhi tử ngươi lại ghét bỏ ngươi rồi.”
Sở Tu Viễn quét mắt nhìn ba hài tử: “Chép phạt《 Luận Ngữ 》 năm lần.”
Sở Ngọc vội hỏi: “Toàn bố sao?” Lại thấy sắc mặt “nói lời vô nghĩa” của cha nó, không nhịn được cầu cứu mẫu thân: “Nương, con còn chưa làm công khóa lão sư giao.”
Lâm Hàn: “Cha con cũng đâu có bắt phải chép xong trong hôm nay. Nếu không phạm sai lầm nữa thì cuối năm giao ra là được. Tiền đề là các con phải đảm bảo các con không làm sai nữa.” Ánh mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo: “Nếu không sẽ phải viết thêm năm lần nữa, có thể viết đến lúc con bạc đầu.”
Chép Luận Ngữ năm lần thật sự rất nhiều, nhưng so với việc phải nằm sấp ngủ vì bị tét mông, Đại Bảo Bảo vẫn thấy tốt chán: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không chơi xấu.”
Lâm Hàn nhắc nhở nó: “Nói không bằng làm.”
Đại Bảo Bảo nói: “Sau khi ăn xong con sẽ viết ngay. Nhưng mà ngày mai mẫu thân phải đưa bọn con tới Thái Học.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc đồng thời quay sang nhìn Đại Bảo Bảo, đệ nói cái gì?!
Đại Bảo Bảo biết hai ca ca sợ đồng học nói bọn họ còn chưa cai sữa, Đại Bảo Bảo không sợ: “Các huynh có thể đi trước, đệ đi cùng nương.”
Sở Ngọc nói: “Đẹp mặt nhỉ!”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đẹp hơn huynh.”
Thái tử suýt nữa thì sặc, ngẩng đầu Sở Ngọc tuấn mỹ, lại nhìn thấy từng mảng xanh tím trên mặt Đại Bảo Bảo, không thể tin nổi, sao nó có thể nói ra mấy lời như vậy.
Lâm Hàn chú ý tới biểu cảm của Thái tử, nén cười hỏi: “Đại Bảo Bảo, có ăn nữa không?”
Đại Bảo Bảo cầm thìa, xúc một muỗng cơm chiên đầy vung cho vào miệng, gật đầu nhìn mẫu thân.
Mấy hài tử không nói chuyện nữa, bữa cơm rất nhanh đã kết thúc.
Cơm nước xong, mặt trời đã xuống núi, hoàng đế cùng Thái tử hồi cung, ba huynh đệ Sở gia nghỉ ngơi đi rửa mặt một lát, lại bôi thuốc cho Đại Bảo Bảo rồi đến thư phòng chép《 Luận Ngữ 》 và làm công khóa.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn trở lại phòng ngủ, Lâm Hàn hỏi: “Ngày mai gặp thừa tướng nên nói sao đây?”
Sở Tu Viễn: “Người nên lo lắng là ông ta chứ không phải ta, ông ta muốn nói gì thì nói.”
Lâm Hàn: “Nếu tôn nhi nhà ông ta xin lỗi chàng, chàng có chấp nhận không?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Cái này còn phải xem thái độ. Nhưng mà chắc ông ta cũng chẳng rảnh tìm ta đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận