Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 149 - Động phòng hoa chúc 1




Động phòng hoa chúc 1
Lâm phu nhân vừa thấy sắc mặt nghiêm túc của Lâm Trường Quân, lập tức an phận: “Đại tướng quân, bọn ta cáo lui trước.” Sau đó quay sang nháy mắt với Lâm Yên —— chúng ta đi.
Lâm Yên liếc nhìn xung quanh, thấy tất cả đều là gia nô của phủ Tướng quân, vô cùng thất vọng đuổi theo cha nương nàng ta.
“Cha…” Lâm Vũ nhìn Sở Tu Viễn, muốn nói lại thôi.
Lâm Trường Quân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đi về!”
Lâm Vũ giật giật khóe miệng, thấy cha trừng mắt là biết ông ta đang rất tức giận, vội vàng đuổi theo chủ mẫu.
Thái thường nhìn cảnh này khiến tim hắn ta đập thình thịch, bịa chuyện vô lý như vậy mà cũng được sao? Thật đáng sợ, hắn ta phải chạy thôi, bày binh bố trận là chuyện của Đại tướng quân, hắn ta không thể làm thay được.”
“Đại tướng quân, Thừa tướng, ta đột nhiên nhớ tới có chuyện cần xử lý, xin cáo từ trước.” Thái thường chắp tay nói: “Chúc Đại tướng quân cùng Lâm đại tiểu thư bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.” Không đợi hai người kịp phản ứng, hắn ta đã cuốn y phục chạy ra ngoài.
Sở Tu Viễn cảm thấy rất buồn cười, chỉ một Hàn vương mà đã dọa hắn ta đến mức như vậy sao.
Hắn cho lui tả hữu: “Thừa tướng muốn nói chuyện của Hàn vương sao?”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đã bái đường, Sở Tu Viễn còn dùng danh xưng “Thừa tướng” để gọi người nhạc phụ như ông ta, trong lòng Lâm Trường Quân đang có việc nên cũng chẳng thèm để ý, nghe Sở Tu Viễn hỏi chuyện cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu Đại tướng quân không có vài phần thông minh thì hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không tới tham dự hôn lễ dù trong lòng y đang muốn chơi chết hắn.
“Đúng vậy. Hôm trước lão phu nhận được thư của Hàn vương, trong thư Hàn vương vẫn chưa nói rõ, nhưng lão phu cảm thấy hắn sắp về rồi.” Lâm Trường Quân tiến một bước tới bên cạnh Sở Tu Viễn, hạ giọng: “Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ rơi vào khoảng đầu tháng chín.”
Ngày duyệt quân đã định, nhằm vào tuần giữa tháng chín, đầu tháng chín hắn ta về đây làm gì chứ? Bệ hạ sẽ bị chặn giết trên đường, hay là đợi tới lễ duyệt quân mới ra tay ám sát. Sở Tu Viễn không thể hiểu hết, nhưng hắn cũng không lo lắng, công phu của hoàng đế bệ hạ đủ để y tự bảo vệ mình, hôm duyệt quân bên cạnh y đều là võ tướng và cấm vệ trong cung, người của Hàn vương không thể tìm được cơ hội. Trừ phi Ngô thái úy chán sống.
Mí mắt Sở Tu Viễn giật dữ dội, không thể nào.
“Ít hôm nữa ta sẽ tìm cơ hội bẩm báo với bệ hạ.” Sở Tu Viễn nói với Lâm Trường Quân.
Lâm Trường Quân không yên tâm: “Đại tướng quân ngàn vạn lần đừng quên chuyện này.”
“Sẽ không.” Sở Tu Viễn trịnh trọng nói.
Lâm Trường Quân thấy thế, nói: “Vậy lão phu không quấy rầy Đại tướng quân nữa.”
“Mời.” Sở Tu Viễn tiễn ông ta đi sau đó quay lại muốn đi tìm Sở Mộc, kết quả lại nhìn thấy ba tên tiểu tử nhà hắn đang nắm tay nhau chạy tới chính phòng: “Các con làm gì đó?”
Sở Dương dừng lại: “Tìm nương a. Nương không có ở đây?”
“Nương con mệt mỏi, tự mình chơi đi.” Sở Tu Viễn.
Sở Dương: “Không phải con, là Đại Bảo Bảo.” Nói xong lại liếc nhìn tiểu hài tử bên cạnh.
“Cha, con muốn nương.” Mấy tháng ở chung, Đại Bảo Bảo tuy vẫn không thích cha nó, nhưng cũng không còn sợ Sở Tu Viễn nữa: “Nương đi đâu vậy?”
Sở Tu Viễn bịa chuyện nói: “Nương con đang ngủ. Các con ngủ cả nửa ngày sảng khoái rồi, nương vừa mới ngủ thôi, đừng đi quấy rầy nàng.”
“Con ngủ với nương a.” Không đợi cha nó mở miệng, Đại Bảo Bảo buông tay hai ca ca chạy về phía phòng ngủ.
Sở Tu Viễn ba bước làm hai chạy sang túm lấy tiểu hài tử: “Không nghe lời phải không?” Xụ mặt hỏi.
Tiểu hài tử nhấp môi, Sở Tu Viễn thầm nghĩ không ổn rồi, tiểu hài tử lập tức “oa” một tiếng.
Sở Tu Viễn đối mặt với mấy vạn quân Hung Nô cũng chẳng thèm nhăn mặt, nhưng lúc này lại cau mày: “Không được khóc!”
“Oa oa… Nương… Nương —— cha đánh con…”
“Phốc!”
Sở Mộc theo tiếng la chạy tới lập tức cười phun.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, tiểu hài nhi quay đầu thấy rõ người tới không phải nương mà là đường huynh hay bắt nạt nó: “Nương… Ô ô… Nương, Bảo Bảo rất nhớ nương, nương ——”
“Sở Tu Viễn!”
Âm thanh của Lâm Hàn từ trong phòng vọng ra, Đại tướng quân vội nói: “Ta không đánh nó.”
“Nương, nương, nương ——”
“Câm miệng!” Sở Tu Viễn cảm thấy rất đau đầu: “Nương con bị con đánh thức rồi ——”
“Nương!” Tiểu hài nhi lớn giọng kêu: “Nương, cha đánh con.”
Sở Mộc cuống quýt bịt miệng nuốt lại tiếng cười.
“Ôm nó tới đây.”
Tiếng của Lâm Hàn lại vọng ra lần nữa.
Tiểu hài nhi giãy giụa đòi xuống, không cần cha nó ôm, nó có chân —— biết tự đi!
Sở Tu Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa thì trượt tay, không nhịn được tát lên mông tiểu hài tử một cái
“Oa…” Tiểu hài nhi gào khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận