Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 445 - Truy kích Hung Nô 4




Truy kích Hung Nô 4
Lâm Hàn có thể nghe hiểu, nhưng nàng càng muốn hỏi chính là, Sở Tu Viễn có thể nghĩ đến thì chẳng lẽ Hung Nô không nghĩ ra sao?
Hung Nô có thể nghĩ đến, nhưng Hung Nô tự đại, cũng sẽ không giống Sở Tu Viễn có thể tĩnh tâm, lưu ý thói quen sinh hoạt của bọn họ, phân tích tính cách của bọn họ.
Nếu bọn họ có kiên nhẫn này, cũng sẽ không vừa mới nếm mùi thất bại liền đến cướp đoạt. Mà là tổng kết kinh nghiệm, nghỉ ngơi dưỡng sức, làm một trận lớn, ví dụ như đánh hạ mấy tòa thành trì, biến dân chúng thành nô lệ của bọn họ.
Nhưng mà, Lâm Hàn không hỏi, Sở Tu Viễn đương nhiên cũng không nói: “Phu nhân không có gì muốn nói à?”
Lâm Hàn: “Ta chưa từng thấy Hung Nô, cũng chưa từng tới bên này, nghe theo chàng.”
Trái tim Sở Tu Viễn treo cao cả nửa ngày rơi trở về trong ngực: “Hôm nay trời tối rồi, sáng mai đi sớm về sớm.”
“Buổi tối nghỉ ngơi thế nào?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn không hiểu lắm: “Nghỉ thế nào là sao?”
“Chàng ngủ bên chàng, ta ngủ bên ta hay sao?” Lâm Hàn thấy hắn biến sắc, cuống quít nói: “Người ngoài không biết hai chúng ta là phu thê.”
Sở Tu Viễn lông mày tản ra: “Thúc chất cũng có thể ngủ ở một chỗ.”
Lâm Hàn đoán được hắn sẽ nói như vậy: “Chàng qua chỗ của ta, hay là ta ở chỗ chàng?”
Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Nàng nói xem?”
Lâm Hàn hiểu, sau bữa tối tự mình thu dọn quân trướng, xách tay nải đi vào trong quân trướng của Đại tướng quân.
Các binh sĩ sợ ngây người, nhao nhao hỏi: “Tiểu Hầu gia đã hơn hai mươi tuổi, còn muốn cùng Đại tướng quân ngủ chung một chỗ à?”
Trong đó có người hỏi đến trước mặt Triệu Phi, Triệu Phi không biết làm thế nào để trả lời lại, dứt khoát trả lời một câu: “Ngươi ở nhà chưa từng ngủ với cha ngươi à?”
Một câu đã đẩy mấy người tò mò trở về.
Tối hôm sau, không ai tò mò nữa.
Sở Tu Viễn uống canh cá, nhìn chằm chằm Lâm Hàn tóc tai bù xù thu thập đồ đạc: “Không ăn cơm thu thập cái gì thế?”
“Ta làm cái bàn viết thư cho mấy hài tử.” Lâm Hàn lấy bút và mực ra: “Mấy ngày có thể tới?”
Sở Tu Viễn: “Mười ngày.”
Lâm Hàn kinh ngạc nói: “Thư khẩn Hồng Lĩnh mà cũng lâu như vậy à?”
Sở Tu Viễn buông chén xuống: “Thư khẩn? Nằm mơ đi!”
“Có ý gì hả?” Lâm Hàn đứng dậy nói.
Sở Tu Viễn: “Không có khả năng!”
“Ta cũng không phải bảo hắn cố ý gửi thư cho ta, chỉ gửi cùng với thư khẩn gửi cho bệ hạ cũng không được sao?” Lâm Hàn nhíu mày.
Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Nàng vừa mới xuất quan, còn chưa ra khỏi địa giới triều ta, nàng có việc gấp gì để bẩm báo?”
Lâm Hàn á khẩu không trả lời được, lại không cam lòng: “Không thể dàn xếp một chút được à?”
“Nếu như ta nói nàng lòng dạ đàn bà làm rối quân kỷ, nàng có tức giận không?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.
Lâm Hàn thu lại bút mực, lập tức nghĩ đến thư chậm vẫn tốt hơn so với không có thư, lại lấy bút mực ra: “Đi dịch trạm thì dịch trạm. Ai hiếm lạ gì cái thư khẩn Hồng Lĩnh của chàng chứ?”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn dùng cơm xong, tìm được lá thư tối hôm qua nàng viết, trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn liền đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn: “Nàng làm gì vậy? Chờ một chút sắp họp rồi.”
Lâm Hàn: “Gửi thư! Khi nào ta về chàng lại nói với ta là được rồi. Dù sao buổi tối hai chúng ta nằm chung một cái chăn, ta đến hay không đến cũng như nhau. Hơn nữa mấy tướng quân của chàng đều đã từng gặp Sở Mộc, biết ta không phải là hắn, ta không đi bọn họ càng tự tại hơn.”
“Nàng tự mình đi à?” Sở Tu Viễn thuận miệng hỏi.
Lâm Hàn gật đầu: “Gửi thư cho thân nhi tử của ta, đương nhiên ta phải tự mình đi.”
“Đi sớm về sớm, không được gây sự - chờ một chút, dịch trạm ở trong thành à?” Sở Tu Viễn đột nhiên đứng dậy.
Lâm Hàn giật mình: “Lúc kinh ngạc lúc rống làm gì? Không ở trong thành chẳng lẽ trong chỗ rừng sâu núi thẳm sao?”
Sở Tu Viễn bước tới cướp thư của nàng: “Nàng không được đi.” Không đợi Lâm Hàn phản ứng lại, vẫy vẫy tay với tiểu binh cách đó không xa: “Thư nhà.”
Lâm Hàn đi ra cướp lại: “Chàng làm gì vậy?”
“Phòng ngừa nàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt.” Sở Tu Viễn tránh qua một bên, liền đưa thư cho tiểu binh chạy tới: “Đừng quên, ngươi là người có vị hôn thê.”
Tiểu binh kia liên tục gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu Hầu gia, ngài đi bán da thỏ cũng có thể được cô nương coi trọng, nếu đưa thư nhà rồi bị khuê nữ huyện thừa coi trọng, Đại tướng quân cũng không có cách nào dùng lý do lần trước. Huyện thừa biết trong quân ta căn bản không có quy định gì mà không thể nhận lễ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận