Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 414 - Chết cũng không hối cải 5




Chết cũng không hối cải 5
Đại Bảo Bảo lại lần nữa lắc đầu: “Không phải. Ca quên rồi sao? Buổi trưa ta đã ký cái kia, ta không thể nói mẫu thân bất công, mẫu thân cũng không thể thiên vị cha, đại ca cùng nhị ca.”
Tiểu Thái tử bừng tỉnh đại ngộ, hai huynh đệ chậm rãi đi về phía đông.
Thương Diệu nghe vậy không nhịn được hỏi: “Còn có điều kiện này sao?”
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Không có thì tiểu tử đó không chịu ký vào đâu.”
“Bảo Bảo nhà ngươi không phải thông minh bình thường đâu.” Thương Diệu nhìn ra ngoài, hai đứa nhỏ đã sớm đi mất, ngoài cửa rỗng tuếch: “Khi nào thì đưa bọn nó đến Thái Học?”
Sở Tu Viễn: “Học sinh nhỏ tuổi nhất ở Thái Học cũng đã mười bốn tuổi, thần muốn đợi cho bọn chúng đủ mười bốn đã. Nếu không vừa vào đó đã trở thành trường hợp hy hữu, bị người ta tranh nhau chặn đường vây xem, với tính tình của Đại Bảo Bảo, không chừng mỗi ngày nó đều lật tung Thái Học.”
Thương Diệu nghĩ tới chuyện đó, không dám tưởng tượng Đại Bảo Bảo sẽ khiến cho đám tiến sĩ ở Thái Học tức thành cái dạng gì: “Cũng đúng.” Dừng một chút: “Cũng may Thái tử thấy nó chơi xấu chỉ cảm thấy buồn cười, không cảm thấy nó lợi hại muốn học theo.”
Sở Tu Viễn nhớ tới lúc trước Thái tử che miệng cười trộm, gật đầu: “Bệ hạ ——”
“Bệ hạ, Đại tướng quân, biên quan cấp báo!”
Âm thanh đột ngột truyền vào tai quân thần bọn họ, hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, một người mặc giáp trụ theo phía sau người gác cổng, chính là người vừa lên tiếng, Sở Tu Viễn cuống quýt đứng dậy.
Thương Diệu nhanh chóng bước sang, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sáu trăm dặm cấp báo.” Người mặc giáp trụ tiến lên hai bước, trình lên một phong thư được niêm phong kín mít.
Thương Diệu vội vàng nhận lấy, chần chờ một lát rồi ném cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn gấp gáp mở ra.
Quân thần hai người đồng thời mở miệng: “Hung Nô?!”
Người gác cổng cùng người đưa tin đồng thời ngẩng đầu, không dám tin tưởng —— mới được bao lâu đâu mà Hung Nô lại tới rồi, còn có để dân chúng ở biên quan sống không.
Sở Mộc thấy hạt dẻ đã gần chín, chậm rãi bước ra lại nghe được hai từ vô cùng quen thuộc, rồi lại cảm thấy không có khả năng, bèn hỏi: “Ai?”
“Hung Nô.” Sở Tu Viễn đưa phong thư cấp báo kia cho hắn.
Sở Mộc nhìn thấy nơi bị đánh cướp lại là Đông Bắc, cả kinh trừng lớn hai mắt: “Bọn họ —— sao lại biết được bên đó có lương thực?”
Thương Diệu cười lạnh: “Đại tư nông cũng không biết ngươi qua bên kia trồng lúa nước, mãi đến lúc ngươi trở về còn tưởng rằng ngươi đi cứu tế, ngươi nói người Hung Nô làm sao mà biết được.”
“Nội gián?” Sở Mộc lắc đầu: “Không có khả năng.”
Sở Tu Viễn thấy hắn như vậy thì biết hắn đã nghĩ sai rồi: “Không phải binh lính của ngươi, mười người đã có chín người là dân bản xứ. Từ từ, ngươi qua đó có bãi miễn hay xử quyết quan viên nào không?”
Sở mộc ngẫm lại: “Quan thì không, nhưng thật ra có diệt trừ hai nhóm thổ phỉ có ý đồ trộm lương. Chẳng lẽ là bọn họ?”
Thương Diệu giơ tay ngăn hắn nói tiếp: “Chính là bọn họ! Ngươi đến đó ngay vào thời kì giáp hạt, bá tánh ở đó đều ăn cỏ dại lá cây, e là cuộc sống của đám người đó cũng không quá tốt.”
“Nhưng bá tánh không có lương thực, kho lương của phủ nha lại trống không, bọn chúng chỉ có thể thắt lưng buột bụng. Đúng lúc con dê béo là ngươi tìm tới, bọn họ vốn tưởng rằng có thể ăn no nê, kết quả không cướp được mà còn bị ngươi dồn vào đường cùng, rồi lại không dám trả thù, chỉ có thể mượn sức người ngoài.”
Sở Mộc: “Hung Nô từ trước tới nay không tới bên đó, bọn họ muốn tìm Hung Nô cũng không dễ đâu.”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Tây Bắc có Phí Tiến, Hung nô không dám liều lĩnh, phía tây là núi cao, phía bắc rét lạnh nhiều sa mạc, bọn họ chỉ có thể tới Đông Bắc, bởi vì bên kia có từng mảng từng mảng thảo nguyên rộng lớn, còn không có danh tướng trấn thủ.”
Sở Mộc nhìn Thương Diệu: “Đánh sao?”
Thương Diệu cười lạnh: “Trẫm mới vừa tìm được biện pháp cải thiện sinh hoạt của bá tánh Quan Đông, Hung Nô đã gấp gáp muốn phá hư, trẫm chẳng những muốn đánh, mà còn phải đánh cho bọn họ không dám mò tới lúc trẫm còn tại thế!”
“Như vậy có hơi khó.” Sở Mộc không nhịn được nói.
“Không khó!”
Ba người đồng thời xoay người.
Lâm Hàn từ sương phòng phía đông đi ra, cười nói: “Rất đơn giản, nhưng có một điều kiện, chỉ sợ bệ hạ không dám đáp ứng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận