Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 325 - Giúp thê tử dạy con 2




Giúp thê tử dạy con 2
Sở Tu Viễn túm nó lên: “Dám ăn mà không dám cho ta biết sao? Lát nữa tới trước mặt phụ hoàng con phải nói thế nào đây?”
“Phụ hoàng nói con phải nghe lời cữu mẫu.” Tiểu Thái tử bụm mặt nói: “Cữu mẫu nói ăn anh đào nên con mới ăn.”
Lâm Hàn xoa xoa thái dương: “Các con lớn nhất mười tuổi, nhỏ nhất sáu tuổi, không phải là tiểu hài tử nữa, ta cho rằng các con biết thế nào là đói thế nào là no, nào biết một đám chỉ là trông có vẻ thông minh thế thôi.” Thấy Đại Bảo Bảo không phục, lại vỗ lên mặt nó: “Muốn nói cái gì?”
Tiểu hài nhi khó chịu muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
Lâm Hàn: “Muốn nhanh tiêu hóa thì mau ra ngoài đi vòng vòng đi. Các con vận động sẽ khiến nước trái cây biến thành mồ hôi bài tiết ra ngoài, bụng sẽ không khó chịu nữa.”
“Nước anh đào có thể biến thành mồ hôi sao?” Tiểu Thái tử buông tay, lộ ra một gương mặt nhỏ trắng nõn, vô cùng tò mò.
Lâm Hàn gật đầu: “Các con húp cháo, ăn bánh hấp đều có nước bên trong, tất cả đều có thể biến thành mồ hôi.”
Sở Ngọc không nhịn được hỏi: “Bánh hấp cũng có nước sao?”
“Không có nước làm sao mà luộc bột?” Sở Tu Viễn hỏi lại: “Ăn nó đến choáng váng rồi sao?”
Sở Ngọc vội vàng lắc đầu, đỡ bụng đứng lên, vẫy tay gọi tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử đứng dậy lại kéo theo Sở Dương. Đại Bảo Bảo nhìn nhìn ba vị huynh trưởng, lại nhìn nhìn cha nương không có biểu cảm gì, tiểu hài tử thông minh quyết đoán lựa chọn đi cùng ca ca.
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn, đến lượt chúng ta.
Sở Tu Viễn cuống quýt nói: “Nàng muốn thu thập Đại Bảo Bảo, ta giúp nàng thu thập rồi, chuyện lúc nãy đó, bỏ qua nhé?”
Không thể nào xem như không có chuyện gì.
Nhưng mà, nàng không định hòa ly với Sở Tu Viễn nên không thể quá căng thẳng được. Tiếc rằng lại nghĩ không ra cách phù hợp, Lâm Hàn cười chế nhạo hỏi: “Bỏ qua?”
Sở Tu Viễn rất muốn thưởng cho bản thân một cái tát, ai bảo hắn rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nói bậy chứ. Nhưng mà phạt nhẹ quá thì không có thành ý, nặng quá lại không nỡ: “Đương nhiên không thể bỏ qua. Đại Bảo Bảo lắm miệng, ta đánh đòn nó. Bản thân ta lắm miệng, cũng cần phải phạt. Vậy, phạvậyt ta ——” hắn quan sát bốn phía, xiêm y có người giặt, đồ ăn có người làm, sàn nhà đã được lau bóng lưỡng, trong phủ căn bản không còn chuyện cho hắn làm.
Đại tướng quân nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn cảm thấy vấn đề ở đâu thì giải quyết ở đó: “Ta đi đánh bông.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng hắn đã chạy ra ngoài, như đang có sói đuổi theo vậy.
Lâm Hàn cười nhạo một tiếng, vừa đi ra lại nghe được một tiếng “bang”, đang muốn hỏi có chuyện gì thì lại nhìn thấy công cụ đánh bông đã bị đứt.
Đứt rồi?!
Lâm Hàn hít sâu một hơi: “Sở Tu Viễn!?”
“Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.” Đại Bảo Bảo bắt lấy Sở Dương cách nó gần nhất.
Sở Dương xoay người hỏi: “Mông còn đau không?”
Mặt tiểu hài tử nháy mắt trắng bệch, đẩy lưng Sở Dương: “Đi mau!”
Sở Tu Viễn ném công cụ xuống rồi lui về phía sau: “Phu nhân, xin bớt giận, vi phu không phải cố ý, sợi dây kia quá mảnh, ta còn chưa dùng sức mà nó đã đứt rồi, thật không thể trách ta.”
Lâm Hàn chống nạnh: “Trách ta sao?”
“Không trách! Trách, tách thợ thủ công làm không tốt.” Sở Tu Viễn vừa nói vừa gật đầu: “Đúng vậy, làm không tốt.”
Lâm Hàn khoanh tay: “Cho nên?”
“Ta sai thợ thủ công làm lại.” Không đợi Lâm Hàn lên tiếng, Sở Tu Viễn đã cầm lấy công cụ: “Bông cứ để ở đây, các ngươi đừng nhúc nhích, giao cho ta.” Quét mắt nhìn nô bộc xung quanh,lại nhìn Lâm Hàn cười khẽ rồi đi ra ngoài.
Lâm Hàn không nhịn được thở dài một hơi.
Hồng Lăng nhịn không được nói: “Phu nhân, tạm ổn là được rồi, tướng quân nhà ta chính là Đại tướng quân.”
“Trong phủ chỉ có cha hài tử, phu quân của ta, không có Đại tướng quân gì cả.” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng nghẹn lời: “Phu nhân, đừng nói mấy lời đó khi tức giận.”
“Lời nói khi tức giận?” Lâm Hàn nhìn nàng ấy, không tự giác nhíu mày: “Ngươi cảm thấy đây là lời lúc tức giận?”
Hồng Lăng: “Không phải sao?”
“Đương nhiên không phải! Ta cũng đâu phải binh lính thủ hạ của hắn. Ta là thê tử của hắn, là người bên gối của hắn, là người cùng hắn đồng cam cộng khổ khi hoạn nạn.” Lâm Hàn nhìn theo hướng Sở Tu Viễn biến mất: “Thủ hạ của hắn cũng không giúp hắn nuôi dưỡng hài tử, cũng không chung chăn chung gối với hắn. Hiểu chưa?”
Từng chữ thì hiểu, nhưng Hồng Lăng không biết ghép lại với nhau sẽ có ý nghĩa gì: “Tướng quân có biết phu nhân nghĩ như vậy không?”
“Hắn không muốn biết, tiếc là ta cũng không muốn tha thứ cho hắn.” Lâm Hàn nói: “Nếu không thể sửa được thứ kia thì mang y phục của hắn đến thư phòng đi, không hết nửa tháng không cho hắn dọn về.”
Hồng Lăng không nhịn được rụt rụt cổ, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Sở Tu Viễn sờ sờ lỗ tai đang nóng lên, ra roi thúc ngựa, chạy thẳng đến hoàng cung.
Thương Diệu phát hiện mấy tiểu hoàng môn duỗi đầu ngửa cổ, một bộ dáng muốn nói lại thôi, bèn buông bút son: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói Đại tướng quân lại về rồi. Thần sắc vội vàng, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hay là để nô tài qua đó xem sao?” Một tiểu hoàng môn mở miệng nói.
Thương Diệu: “Đi hướng nào vậy?”
“Hình như là bắc cung.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận