Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 479 - Đối tượng xem mắt 1




Đối tượng xem mắt 1
Tôn Đình Uý thở phào: “Đến thu thì được, đến thu thì được. Sau này hai nhà ta và ngài thành rồi, con trai của ngài chính là, chính là đồ đệ của ta. Không không, cũng không cần đợi đến sau này. Ngày mai có thể để lệnh lang đến nha môn Đình Uý, đích thân ta…”
Sở Tu Viễn không khỏi cắt ngang lời ông ấy: “Tôn Đình Uý, chuyện này Sở Mộc vẫn còn chưa biết.”
Tôn Đình Uý cười ngượng ngùng: “Phải, phải ta nóng ruột quá. Vậy, ta không làm phiền ngài nữa.” nói rồi đứng dậy định đi.
Sở Tu Viễn vội nói: “Thứ này ngươi mang về đi.”
“Cái này thì không được.” Tôn Đình Uý vội vàng xua tay: “Không có chuyện của tiểu bối thì ta tới nhà ngài thăm hỏi cũng không thể đi tay không được.” Không đợi Sở Tu Viễn nói tiếp đã chắp tay vái chào đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn há miệng, nhưng chẳng thốt ra được lời nào, người đã đi đến chỗ bình phong ở cổng.
Sở Tu Viễn không khỏi thở dài.
Lâm Hàn đi đến: “Tìm chàng có chuyện gì?”
Sở Tu Viễn lại không kiềm lòng được thở dài một hơi.
Lâm Hàn lo lắng hỏi: “Khó khăn lắm ư? Sở Tu Viễn chàng đồng ý rồi à?”
Sở Tu Viễn nhăn mày: “Nói khó cũng khó mà nói không khó cũng không khó.”
Lâm Hàn mơ hồ: “Nói tiếng người.”
Sở Tu Viễn: “Đến làm mai cho Sở Mộc.”
Lâm Hàn thở phào: “Chuyện tốt mà. Chàng thở dài cái gì?”
Sở Tu Viễn thở than nặng nhọc: “Bởi vì người ông ấy nói không phải là ai khác, là khuê nữ ruột thịt của ông ấy, cô nương Tôn gia.”
“Hả? Lâm Hàn kinh ngạc kêu: “Đích thân người làm cha tới nói chuyện cưới gả cho khuê nữ?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
Lâm Hàn không khỏi nhìn bầu trời: “Hôm nay mặt trời mọc đằng nào thế?”
“Tất cả mọi thứ hôm nay bình thường.” Sở Tu Viễn đáp: “Người không bình thường là Tôn Đình Uý này đây. Nàng nói phải làm thế nào?” Hắn chỉ vào mấy hộp đồ đặt ở trên bàn: “Bảo ta cuối tháng cho ông ấy một câu trả lời.”
Lâm Hàn suy ngẫm: “Đình Uý là một tam công cửu khanh, khuê nữ của ông ấy cho dù có xấu không thể gặp người khác cũng không phải lo chuyện cưới gả chứ. Nóng lòng như thế, liệu có phải có bệnh khó nói không?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Chuyện này thì không đâu. Ta là đại tướng quân, Sở Mộc là Tắc Bắc hầu, ngoại trừ bệ hạ ra thì không có ai dám tính kế chúng ta đâu.”
Lâm Hàn: “Nếu ông ấy cũng nghĩ như thế thì sao?”
“Vậy tức là ông ấy không muốn sống nữa.” Sở Tu Viễn lạnh giọng đáp.
*
Lâm Hàn thấy thế thì không khỏi bật cười: “Ngày mai ta sai người đi nghe ngóng?”
Sở Tu Viễn khe khẽ lắc đầu.
“Không cần nghe ngóng ư?” Lâm Hàn nhướng mày.
Sở Tu Viễn suy nghĩ, quyết định nói thật: “Tôn Đình Uý nói, cô nương nhà hắn có hơi vô tri.”
Lâm Hàn cau màu: “Vô tri? Ông ấy mới là vô tri. Cô nương nhà mình là một người ngốc…”
Sở Tu Viễn vội vàng cắt đứt lời của Lâm Hàn: “Thật sự là người ngốc nghếch thì ông ấy cũng không dám đến nhà đâu. Ta đoán là đối nhân xử thế thành thật, tùy tiện qua loa, dùng tục ngữ để nói thì là, thẳng như ruột ngựa, trông có vẻ như người vô tri vậy.”
Lâm Hàn: “Nếu giống như chàng nói như thế, biết được có người thích Sở Mộc, thì điều đầu tiên nàng ấy nghĩ đến là người đó có mắt nhìn tốt, chứ không phải nghi ngờ Sở Mộc tìm hoa bắt bướm ở bên ngoài.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế.”
Lâm Hàn: “Nhưng có một điểm không tốt, ấy là dễ dàng bị lừa. Có điều, nếu nàng ấy tự biết rõ mình, người khác nói gì nàng ấy cũng không tin, thì sẽ không trúng phải mưu kế của kẻ khác.”
Sở Tu Viễn nghe vậy không khỏi quay sang nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội hỏi: “Không phải à?”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Ta cũng chưa biết cô nương Tôn gia là đen hay là trắng, nào có hay nàng ấy tự cho mình là khôn ngoan, hay là tự biết tự hiểu mình.Ta muốn nói nếu Tôn Đình Uý dám đích thân đến, thì khả năng là cái sau. Nhưng ngộ nhỡ là cái trước, chớ nói sau này ta không gặp được cha nương và huynh tẩu, đến cả Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo cũng đều bị nàng ấy liên lụy hết.”
Lâm Hàn: “Chàng thật sự nghĩ như thế à? Để Sở Mộc đi thử?”
“Hắn đã nói chuyện với cô nương Vân Anh của nhà người ta bao giờ đâu, hắn có thể thử ra được cái gì cơ chứ.” Sở Tu Viễn nói rồi khe khẽ lắc đầu.
Lâm Hàn suy nghĩ: “Vậy thì ta đi.”
Sở Tu Viễn không đồng ý: “Nàng cũng không thích hợp.”
Lâm Hàn không khỏi liếc hắn một lượt: “Đại tướng quân, đừng nói với ta là chàng muốn đi đấy nhé.”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Trên đời này không có bức tường nào không lùa gió cả. Chuyện này bị Tôn gia biết được, sau này ta đối mặt với Tôn Đình Uý thế nào.”
Lâm Hàn tức khắc mất sạch kiên nhẫn: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, chàng muốn thế nào?”
Sở Tu Viễn nắm lấy bả vai nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận