Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 138 - Họa từ miệng mà ra 2




Họa từ miệng mà ra 2
Giàn nho không cao, Sở Tu Viễn đưa tay là có thể chạm tới đỉnh, Lâm Hàn liền bưng khay chỉ huy, Sở Tu Viễn chọn chỗ chín để cắt.
Đại Bảo Bảo tỉnh lại nhìn thấy Lâm Hàn liền muốn làm nũng, vừa thấy cha nương đang hái trái cây liền nằm trong lòng đường huynh hắn, đầu gối lên vai đối phương, chờ cha nương cho ăn.
Cây nho sau khi trồng được Lâm Hàn dùng nước suối trên núi trong không gian tưới vài lần, cho dù năm nay chỉ mới kết trái lần thứ hai nhưng trên giàn nho cũng đã trĩu quả.
Sở Tu Viễn chỉ đứng ở một góc, chỉ một lúc mà đã hái được cả một khay đầy.
Sở Mộc ở một bên nhìn thấy có chỗ khác rõ ràng trái đã đổi màu nhưng thúc phụ hắn vẫn giống như không nhìn thấy, không nhịn được hỏi: “Thúc phụ, mấy cái kia giữ lại làm gì?”
“Nếu chỗ nào cũng hái thì đến khi bệ hạ muốn, chúng ta lấy cái gì hiếu kính hắn đây?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Mộc hiểu: “Nhưng nếu để cả chùm chín hết thì quả chín trước sẽ không bị rụng à?”
“Không đâu, trừ khi cành lá có chùm nho đó khô quắt lại.” Lâm Hàn đưa khay cho hắn: “Ta và thúc phụ ngươi đi tới phòng nghị sự phía trước xem rồi hái thêm.”
Sở Mộc nhìn lướt qua, trong khay cũng phải đến năm mươi sáu mươi trái: “Nhiều như vậy đủ rồi. Lát nữa chúng ta còn phải ăn cơm, để ngày mai rồi ra phía trước hái cũng được.”
Lâm Hàn quay sang Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.
Sở Tu Viễn không phải Sở Mộc cả ngày lấy trái cây làm cơm ăn, hắn muốn ăn nho cũng chỉ để nếm thử mùi vị. Lâm Hàn thích ăn nhưng cũng không phải là ham ăn, nhiều như vậy đủ cho bốn huynh đệ Sở Mộc ăn rồi, Sở Tu Viễn liền gật đầu.
Lâm Hàn đưa kéo cho nha hoàn, rửa tay xong lệnh nha hoàn bày cơm.
Sau bữa ăn, cả nhà vẫn như thường lệ, Lâm Hàn cùng ba đứa nhỏ nghỉ ngơi ở phòng trò chơi phía tây, Đại tướng quân cùng Sở Mộc ngủ trưa ở phòng trà ở phía đông.
Buổi chiều, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đều bận rộn, cũng không đuổi theo Sở Mộc thuyết giáo nữa, Sở Mộc ngược lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Thẳng đến buổi tối khi hắn đi nghỉ ngơi, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn cũng không nhắc lại, Sở Mộc liền cho rằng chuyện này đã qua.
Ban đêm trời đổ mưa tầm tã, sáng sớm hôm sau nhiệt độ giảm xuống, không khí mát lành hơn, thời tiết dễ chịu dị thường. Nhưng tâm tình của tiểu Hầu gia lại không tốt chút nào.
Giờ Thân một khắc, Lâm Hàn ngồi dưới mái hiên nhìn ba hài tử nhấm nháp nho vừa hái xuống, Sở Mộc từ bên ngoài trở về, ủ rũ ỉu xìu, giống như là bị người bắt nạt.
Lâm Hàn đáy lòng cười thầm, hướng về phía thư phòng phía tây gọi: “Tướng quân.”
Sở Tu Viễn vội vàng chạy ra, giống như chỉ sợ chạy ra chậm một chút thôi là Lâm Hàn sẽ mang hết cả tên cả họ của hắn ra gọi.
Phát hiện Sở Mộc nhìn nho trước mắt như không thấy gì, Đại tướng quân nhíu mày với Lâm Hàn, tình huống gì thế.
“Bằng hữu.” Lâm Hàn nói không phát ra tiếng.
Sở Tu Viễn thấy bên người Lâm Hàn có một chậu đồng, trong chậu có nước và khăn mặt, đại khái là chuẩn bị cho mấy thằng nhóc ham ăn liền đi qua rửa tay rồi ngồi xuống bứt nho: “Mộc nhi, sao lại không ăn thế?”
Sở Mộc giống như không hề nghe thấy gì hết.
Sở Tu Viễn quay về phía Lâm Hàn, hạ giọng nói: “Bị tổn thương không nhẹ rồi.”
“Tam quan vỡ vụn.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nghe không hiểu.
Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Cách tiếp xúc, cách đối đãi cùng với quan điểm triều chính hoàn toàn khác với những gì mà hắn nghĩ.”
Sở Tu Viễn đếm thử, vừa vặn ba thứ, không nhịn được nói: “Phu nhân thật biết đơn giản hóa đấy.”
“Ta đã khổ sở như vậy rồi mà hai người còn thì thầm to nhỏ nữa à?”
Sở Mộc đột nhiên mở miệng, đại tướng quân bất ngờ không kịp đề phòng sợ tới mức thân thể lảo đảo về phía trước, Lâm Hàn vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, liền nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộc tràn đầy u oán.
Lâm Hàn lại muốn cười, sao tiểu tử này lại buồn cười như vậy chứ.
“Ngươi một là không bị thương, hai là không sinh bệnh, ngươi không nói chúng ta nào biết ngươi khổ sở chứ.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc nghẹn họng, ấp úng nói: “Bình thường chỉ cần ta nhíu mày thôi là đã biết ta muốn làm cái gì rồi, lúc này lại không biết. Ngài không hổ là thẩm thẩm ta, nói kiểu gì cũng có lý.”
Sở Tu Viễn: “Lúc hạ triều thấy vẫn còn tốt, ta hỏi ngươi có về nhà hay không, ngươi nói đi qua chợ phía đông dạo một vòng. Đi dạo đến tận buổi chiều mới trở về còn không vui, ngươi bảo ta cùng thẩm thẩm ngươi nói cái gì mới được đây.”
“Nếu y phục ngươi bị rách, hoặc là tóc bị rối gì đó chúng ta còn có thể nhìn thấy một hai. Nhưng thấy toàn thân ngươi bình thường cả, chúng ta cho rằng ngươi mệt mỏi, muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.”
Tiểu Hầu gia lại lần nữa nghẹn họng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận