Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 406 - Đan dược cải lão hoàn đồng 5




Đan dược cải lão hoàn đồng 5
Sau thời gian hai nén hương, mồ hôi từng giọt từng giọt dính vào lông tóc, Đại Bảo Bảo có thể cảm nhận rõ ràng mồ hôi đang rơi xuống, rất muốn hất những điếu ngải của y giả xuống.
Nhưng mà nghĩ tới mẫu thân nhà nó vẫn còn ở ngoài cửa, tiểu hài tử nắm chặt nắm tay, cắn chặt khớp hàm, lại cố thêm hai nén hương nữa, y giả nói nó không cần cứu lâu lắm, nó mới dám đặt hộp ngải của y giả xuống đất.
Tiểu hài tử dùng khăn mặt Lâm Hàn chuẩn bị của nó lau loạn khắp người, mặt xiêm y xong xuôi rồi lập tức co chân chạy ra ngoài.
“Sở Bạch Bạch, xảy ra chuyện gì?”
Tiểu hài tử đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn, Thái tử đang theo hoàng đế Thương Diệu vào trong: “Sao các người lại tới đây?”
“Vì sao bọn ta không thể tới?” Thương Diệu thấy đầu tóc nó ướt đẫm: “Đang làm gì vậy? Đã là mùa đông rồi mà sao lại nóng đến đổ mồ hôi cả người thế kia —— này? Trên người ngươi có mùi gì vậy?”
Tiểu hài tử nâng tay ngửi ngửi: “Thối quá đi.”
“Rơi xuống ổ gà trong phủ nhà ngươi sao?” Thương Diệu hỏi.
Tiểu hài tử vội nói: “Không phải đâu. Ta —— ta mới vừa cứu ngải xong.”
“Bệ hạ, Thái tử.” Lâm Hàn từ trong viện đi ra.
Đại Bảo Bảo lập tức nói: “Không tin thì hỏi mẫu thân ta đi.”
Lâm Hàn gật đầu, sau đó mới nói: “Gần đây phu quân hay bị chuột rút, bả vai không thoải mái, thiếp thân bèn mời mấy y giả tới cạo gió, cứu ngải để điều dưỡng cho hắn một chút. Gần giữa trưa rồi, ngài chỉ đi ngang qua đây hay là cố ý tới đây?
Tiểu Thái tử giành nói trước: “Chúng ta từ trong cung tới đây. Cữu mẫu, cữu cữu nói nhà ngài có đồ ăn ngon. Là món ngon gì vậy?”
Đại Bảo Bảo tiếp lời: “Khoai tây. Ở trong hầm đó. Ta sai nha hoàn lấy ra cho ngươi nếm thử. Đúng rồi, còn có bánh gạo nữa, ngươi ăn chưa?”
Thái tử gật đầu: “Ăn rồi. Nó được làm từ gạo nếp nha.”
“Không phải thứ trước kia chúng ta từng ăn đâu.” Đại Bảo Bảo giữ chặt cánh tay Thái tử: “Ta dẫn ngươi đi xem. Nhà ta làm nhiều lắm. Mẫu thân nói trời lạnh rồi, có thể trữ để dùng cả mùa đông.”
Thương Diệu chờ hai hài tử đi tới nhà bếp rồi mới quay sang Lâm Hàn, cười như không cười: “Sở phu nhân, không định giải thích gì sao?”
“Bệ hạ, vi thần có thể giải thích.” Sở Tu Viễn vội vàng đi ra.
Thương Diệu vui vẻ: “Không phải ngươi đang cứu ngải sao?”
“Xong rồi.” Hoàng đế giá lâm, Sở Tu Viễn nào dám trốn ở trong phòng “hưởng thụ”: “Bệ hạ, bên ngoài lạnh lắm, vào trong trước đi.”
Thương Diệu trừng mắt liếc Lâm Hàn rồi mới đi vào trong.
Lâm Hàn bĩu môi, xoay người đi vào bếp.
Thương Diệu nghe được tiếng bước chân đi không đúng hướng lắm, quay đầu nhìn thì thấy quả nhiên chỉ còn một mình Sở Tu Viễn, tức đến bật cười: “Vị phu nhân này của ngươi, trẫm tâm phục khẩu phục.”
“Bệ hạ, bánh gạo ăn nhiều sẽ khiến dạ dày không thoải mái nên thần không dám nói.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu: “Không phải giống với bánh dày sao?”
Sở Tu Viễn: “Thật không giống nhau.” Do dự một lát, lại sai tiểu nha hoàn đi lấy một ít tới.
Một lát sau, bánh gạo đã nằm trong tay Thương Diệu, Thương Diệu lập tức ném lên bàn, lạch cạch lạch cạch, Thương Diệu bị dọa nhảy dựng: “Thứ này có thể ăn à?” Lại nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Đây không phải cục đá đó chứ?”
“Không phải. Cắt thành lát rồi hấp là sẽ mềm. Nhưng mà thứ này rất dễ đầy bụng nên thần cũng chỉ dám ăn một chén rồi thôi.” Sở Tu Viễn nói.
Sức ăn của Sở Tu Viễn lớn hơn Thương Diệu.
Thương Diệu nghe hắn nói thế, cũng không còn tức giận Lâm Hàn nữa: “Cứu ngải thế nào rồi?”
Vừa mới cứu xong, Sở Tu Viễn không cách nào hình dung được, dứt khoát nói cho y cảm giác sau cái hôm được Lâm Hàn cạo gió, cuối cùng mới nói: “Bệ hạ quay về có thể thử xem sao. Thần cảm thấy làm một hồi là đầu cổ nhẹ hơn rất nhiều.”
“Phụ hoàng, phụ hoàng, cữu mẫu nói sẽ đưa một nửa bánh gạo và khoai tây ngài ấy trồng cho chúng ta.” Tiểu Thái tử vui quên trời đất chạy vào trong.
Thương Diệu nhìn thấy ngạch cửa cao vút, vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận!”
“Hài nhi thấy được.” Tiểu Thái tử bước một bước đến trước mặt y: “Phụ hoàng, có thể cho mẫu hậu và a tỷ một ít không?”
Thương Diệu khẽ gật đầu.
Tiểu Thái tử mặt mày hớn hở: “Cảm ơn phụ hoàng.” Nói xong lập tức chạy ra ngoài.
Thương Diệu giữ chặt tay nó: “Đừng nóng vội. Cữu mẫu của con còn chưa nói nàng thiếu thứ gì?”
Tiểu Thái tử không rõ: “Thiếu cái gì chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận