Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 548 - Con cái lớn rồi 5




Con cái lớn rồi 5
Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn nói: “Bất kể ngày mai bà ấy có tới hay không, ngày mai ta lên triều gặp Tôn đại nhân cũng sẽ nói với ông ấy hả?”
Lâm Hàn đang định gật đầu bỗng nhớ tới Tôn Phinh Đình từng nói rằng, lời mà nương nàng ấy nói đều là vì tốt cho nàng ấy.
Lâm Hàn vội nói: “Chàng nói với Tôn đại nhân thì chớ nói là bọn ta bảo đâu đấy. Nếu không lần sau phu nhân của ông ấy thấy Phinh Đình lại nói nàng ấy không biết suy xét.”
Sở Tu Viễn: “Ta biết nên nói như thế nào.”
Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn đến cửa Tuyên Thất thì gặp được Tôn Đình Uý, bèn kéo ông ấy sang một bên, không nhắc tới Lâm Hàn cũng không nhắc tới Sở Mộc mà chỉ nói Tôn Phinh Đình sắp bị phu nhân của ông ấy ép đến điên rồi.
Mấy ngày nay hôm nào phu nhân Tôn gia cũng chạy đến phủ Tắc Bắc hầu, Tôn Đình Úy cũng cảm thấy bà ấy lui tới nhiều quá. Nhưng phu nhân của ông ấy nói, Lâm Hàn chưa từng sinh con đẻ cái bao giờ nên chỗ của Tôn Phinh Đình và Sở Mộc chỉ có thể trông cậy vào bà ấy, Tôn Đình Uý cảm thấy bà ấy nói có lý nên cũng không buông lời ngăn cản.
Tôn Đình Uý là một người thông minh, vừa nghe được lời của Sở Tu Viễn là biết khuê nữ của ông ấy bị ép căng rồi. Nếu không thì sẽ không có khả năng truyền đến tai của Sở Tu Viễn, rồi để hắn ra mặt cho được.
Sau khi hạ triều Tôn Đình Uý lập tức về phủ, về đến nhà không thấy phu nhân của mình đâu, Tôn Đình Uý bèn hỏi người gác cổng, phu nhân của ông ấy đi đâu rồi.
Người gác cổng nói là hướng của hoàng cung.
Phủ đại tướng quân và phủ Tắc Bắc hầu ở ngay cạnh hoàng cung, Tôn Đình Uý lập tức biết phu nhân của ông ấy lại tới đó nữa rồi.
Tôn Đình Uý hơi nhíu mày, vốn muốn tới phủ nha Đình Uý để xử lý công vụ nhưng lúc này cũng không có tâm trạng đi nữa.
Phu nhân Tôn gia đến nhà, Lâm Hàn cũng không trở về phủ đại tướng quân.
Lúc này Sở Tu Viễn đã ở trong phủ đợi Lâm Hàn nhiều giờ rồi.
Trông thấy Lâm Hàn, Sở Tu Viễn liền hỏi: “Hôm nay lại đến à?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng đã nói chưa?”
Sở Tu Viễn: “Nói rồi.”
Lâm Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Mong là lời của Tôn Đình Uý bà ấy sẽ nghe.”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Mệt thế cơ à?”
Lâm Hàn xoa bóp thái dương: “Đừng nhắc nữa. Bây giờ ta vẫn còn cảm thấy đầu đang ong ong, chả trách Phinh Đình chạy tới tìm ta.”
Sở Tu Viễn bước đến xoa bóp huyệt thái dương cho nàng: “Nàng cứ yên lòng thoải mái đi. Xưa giờ phu nhân Tôn gia luôn nghe lời của Tôn đại nhân.”
Ba đứa trẻ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn bèn từ trong thư phòng ấm áp chạy ra.
Sở Ngọc nghe thấy cha nó nói như thế thì không nhịn được nói: “Cha, phu nhân Tôn gia sẽ nói, nam nhân các người không hiểu đâu. Nếu Tôn đại nhân lại khuyên răn, ắt hẳn bà ấy sẽ nói có chừng mực các kiểu. Sau đó Tôn đại nhân tới nha môn Đình Úy, Tôn phu nhân lại tiếp tục ngày đi hai chuyến.”
Cánh tay Sở Tu Viễn cứng đờ, vội hỏi: “Một ngày hai lần?”
Lâm Hàn: “Nói quá. Bình quân hai ngày một lần, gần đây là mỗi ngày một lần, có lẽ là cảm thấy Phinh Đình không nghe lời bà ấy nên bà ấy phải trông coi kỹ hơn chút.”
Sở Tu Viễn tưởng tượng một chốc, bất luận đi đến đâu cũng đều có người để ý săm soi, hắn không khỏi rùng mình một cái: “Cứ tiếp tục như thế, Phinh Đình không điên thì Sở Mộc cũng phải điên.”
Lâm Hàn cười bảo: “Không đâu.”
Sở Tu Viễn ngoắc đầu nhìn nàng: “Phu nhân có ý hay ho gì ư?”
Phu nhân Tôn gia không phải là sinh mẫu không có lương tâm kia của Lâm Hàn, càng không phải là thân thích của Sở gia, ở giữa lại có Tôn Phinh Đình ngăn cách, nhẹ không được mà nặng cũng không được, Lâm Hàn nào có ý kiến hay ho gì: “Hy sinh bản thân ta… tiếp tục tán dóc với nàng ấy. Hoặc là lại khuyến khích bà ấy mở một cửa hàng điểm tâm. Ta không tin bà ấy còn có thời gian rảnh chạy sang đây.”
May mà Tôn Đình Uý khuyên răn được phu nhân của ông ấy.
Mỗi ngày một lần hoặc hai ngày một lần đổi thành năm sáu ngày một lần.
Phu nhân Tôn gia chưa đến hai lần, kinh sư đã đón trận tuyết rơi.
Trời đổ tuyết nên Tôn Phinh Đình không cách nào ra ngoài đi dạo, phu nhân Tôn gia cũng không đến.
Tuyết ngừng, mặt trời ló dạng, hong sạch đường sá, năm mới đến rồi.
Nhiều ngày Tôn Phinh Đình không gặp nương nàng ấy, lo rằng nương nàng ấy thấy nàng ấy thì lại càm ràm nên rất không muốn về nhà mẹ, kết quả đêm giao thừa đổ một trận tuyết lớn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Phinh Đình nhìn thấy bên ngoài phủ bạc trắng cả một vùng, lập tức vui mừng tới nỗi cười to. Sau khi cười xong, Tôn Phinh Đình để Sở Mộc tự mình đi, nói rằng đường trơn nên không yên tâm để nàng ấy tới.
Phu nhân Tôn gia không thể gặp được khuê nữa không những không bực bội mà còn cảm thấy nàng ấy hiểu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận