Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 482 - Đối tượng xem mắt 4




Đối tượng xem mắt 4
Đại tướng quân cần mặt mũi, nghe vậy cũng lộ ra vẻ do dự ngập ngừng.
Lâm Hàn: “Nói rõ luôn là ngươi không lo cưới thê tử, không có Lục gia thì vẫn cứ có người khác muốn gả cho ngươi. Hơn nữa, ngươi đâu cưới nàng ta, nàng ta cũng đâu phải thân thích của nhà chúng ta, để mặc nàng ta nói như thế. Bây giờ nàng ta hờ hững ghét bỏ ngươi bao nhiêu thì sau này sẽ phải hối hận bấy nhiêu.”
Đại Bảo Bảo ra sức gật đầu: “Đúng thế!”
Lâm Hàn buồn cười: “Con nghe hiểu rồi sao? Lại tiếp lời.”
Thằng bé chẳng nghĩ ngợi gì đáp: “Nghe hiểu rồi ạ. Mộc ca, nếu ta là huynh, mỗi ngày gặp một nàng, để nàng ta hối hận cả đời.”
Lâm Hàn lấy làm vui: “Coi cái tài của con kìa. Mỗi ngày đổi một người. Sao con không mỗi ngày ba người đi.”
Thằng bé nghiêm túc nói: “Con vẫn còn nhỏ mà. Con lớn lên rồi lại gặp.”
Lâm Hàn điểm một cái lên trán nó: “Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ. Nương ghét nhất là nam nhân lăng nhăng.”
Sở Ngọc không kiềm lòng được hỏi: “Nương nói bệ hạ sao?”
Lâm Hàn thoáng ngẩn người, phản ứng lại thì cười đáp: “Không phải. Trong lòng bệ hạ chưa giang sơn xã tắc, không có nữ nhân. Y không phải kiểu gặp ai yêu nấu, mà là ngoại trừ Hoàng hậu ra, nữ nhân trong hậu cung đối với y mà nói đều như nhau.”
Sở Ngọc: “Hoàng hậu cô mẫu cũng là nữ nhân mà.”
Lâm Hàn suy nghĩ xem nên nói như thế nào: “Hoàng hậu cô mẫu của con không chỉ là nữ nhân của y, mà còn là thê tử của y, là Hoàng hậu của y, là quốc mẫu của đất nước, là người bầu bạn đến già, hiểu ra được chưa?”
Sở Ngọc lắc đầu: “Không hiểu ạ.”
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Nương con ghét nhất là cái kiểu hôm nay nói với một nữ nhân là đời này chỉ yêu một mình nàng, rồi ngày mai lại nói với nữ nhân khác như thế. Bệ hạ chưa từng nói vậy với nữ nhân, mà còn nói rõ với nữ nhân bên cạnh y rằng không thể chỉ có một mình nàng ta được. Nàng ta đồng ý thì bệ hạ sẽ đối xử tốt với nàng ta, không đồng ý thì bệ hạ cũng không ép uổng.”
Sở Ngọc hiểu rồi: “Nam nhân mà nương ghét nhất là kẻ khiến nữ nhân đau lòng. Bệ hạ không khiến nữ nhân đâu lòng, thế nên nương không ghét y.”
Trong lòng Lâm Hàn định bảo, ta có ghét cũng vô ích thôi.
Nhưng trên miệng lại đáp: “Gần gần thế.”
Sở Ngọc quay sang nói với Đại Bảo Bảo: “Đã nghe hiểu chưa?”
Đại Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn Lâm Hàn: “Nương, con không lăng nhăng, ngoài nương ra thì con không thích ai cả.”
Sở Tu Viễn không vui đáp: “Nương con là của ta.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Lại giành với con. Cha bao nhiêu tuổi rồi.” liếc cha nói rồi quay sang Lâm Hàn: “Nương ơi…”
Lâm Hàn cắt ngang lời nó, mặt không biểu cảm nói: “ĂN dưa của con đi. Bọn ta đang nói chính sự.”
Thằng bé thấy thế thì lập tức không dám nói linh tinh nữa, lo rằng sẽ khiến nương nó tức giận, sau này chỉ thích mỗi mình cha nó.
Sở Mộc lo Đại Bảo Bảo nói rồi là không ngừng, nên cũng không dám nhân cơ hội trêu chọc nó, bèn hỏi thẩm thẩm hắn: “Vẫn giống như lần trước ư?”
Lâm Hàn khẽ gật đầu.
Sáng sớm hôm ba mươi tháng sáu, sau khi ăn sáng xong, Lâm Hàn dẫn mấy đứa trẻ cùng với Sở Mộc tới chợ Đông. Sở Mộc tới quán rượu, Lâm Hàn dẫn ba đứa trẻ con đi loanh quanh.
Giờ Tỵ hai khắc, thời gian hẹn với Tôn gia đã đến, Lâm Hàn đưa cho Đại Bảo Bảo một đồng tiền bạc, rồi thầm thì ở bên tai nó một lượt, Đại Bảo Bảo cười toe toét, rồi cầm đồng tiền bạc chạy lên phố.
“Cô nương, lão gia có nói đối phương ở trong cửa hàng nào đợi chúng ta không?”
Trên phố xá náo nhiệt, một tiểu nha hoàn mặc váy hoa ngắn màu hạt dẻ hỏi nữ tử vận thâm y màu vàng bên cạnh.
Nữ tử ấy tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt trái xoan, da dẻ hồng hào, đôi mắt đen láy quan sát bốn phía xung quanh, trong đôi mắt là đầy vẻ tò mò: “Không biết.”
Tiểu nha hoàn kinh ngạc “a” lên một tiếng: “Vậy chúng ta đi đâu đây?”
“Nương nói dạo một vòng quanh con phố này là được. Đào Hoa, chỗ này có thứ gì thú vị không?” nữ tử nói rồi không kiềm lòng được dừng bước lại.
Tiểu nha hoàn vội vàng nói: “Cô nương, hôm nay chúng ta không phải đến chơi đâu, mà đến để…”
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp, liệu có thể đổi cho ta mấy đồng tiền đồng được không?”
Chủ tớ hai người cúi đầu xuống, trước mặt có thêm một đứa trẻ bảy tám tuổi, trong tay thằng bé còn cầm một đồng tiền bạc.
Thằng bé giơ tay lên nói: “Ta muốn mua đồ ăn, nhưng chưởng quỹ nói không lấy bạc mà lấy tiền đồng, tỷ đổi cho ta mấy đồng nhé. Ta không cần nhiều đâu, chỉ cần, năm đồng, năm đồng là được rồi.”
Mắt của tiểu nha hoàn sáng lên, vội vàng kéo cánh tay chủ tử của nàng ấy.
Nữ tử ấy nhìn y phục rực rỡ của thằng bé, sao bây giờ kẻ lừa đảo đều ăn mặc đẹp như thế nhỉ: “Trên mặt ta có chữ sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận