Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 370 - Đại tướng quân sợ vợ 2




Đại tướng quân sợ vợ 2
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Nàng nói cũng đúng. Không đúng, không đúng, ta bị nàng làm choáng váng rồi.” Cái miệng thê tử hắn vẫn lợi hại như trước: “Vấn đề hiện nay là ở Quan Đông lúa mì không sống được, không đúng, là lúa nước không sống được.”
Lâm Hàn: “Vì sao không sống được?”
“Không có cách nào trồng được cả.” Sở Tu Viễn nói: “Giờ đã hiểu chưa?”
Lâm Hàn vừa lắc đầu vừa hỏi: “Ai nói với chàng là không có cách nào trồng được?”
Đại tướng quân muốn giải thích, chợt phát hiện lại vòng trở về: “Ai nói với nàng là có thể trồng được?”
Lâm Hàn không chút suy nghĩ liền nói: “Từ xưa đến nay đều có thể trồng được mà.”
Sở Tu Viễn muốn hỏi, chữ “xưa” của nàng là xưa chừng nào, lời đến bên miệng lại ý thức được hỏi như vậy sẽ càng lạc đề hơn: “Từ xưa đến nay đều trồng như thế nào?”
Lâm Hàn: “Lúa nước bên Giang Nam trồng như thế nào thì bên kia cứ trồng như thế ấy.”
Sở Tu Viễn muốn nhắc nhở nàng Giang Nam mưa nhiều, Quan Đông không phải như thế. Bỗng nhiên nghĩ đến một số địa phương ở Quan Đông thật đúng là như vậy, nghe nói nơi đó quanh năm ướt sũng, người giẫm lên bùn có thể quá đầu gối.
Sở Tu Viễn luôn cảm thấy Lâm Hàn nói trồng chính là trồng ở những chỗ kia. Về phần làm sao mà nàng biết được, rất có khả năng là ở trong thư phòng trong mộng nhìn thấy, đem nội dung trong sách trở thành hiện thực, mới nói hợp tình hợp lý như vậy.
Sở Tu Viễn thăm dò hỏi: “Phu nhân nói lúa nước là trồng ở trong đất ngập nước à?”
Lâm Hàn nhịn không được lườm hắn một cái: “Chàng đã nói lúa nước rồi, không trồng trong đất ẩm ướt thì chẳng lẽ trồng ở đất vàng dốc cao à?”
Sở Tu Viễn bật cười, phu nhân hắn quả nhiên lẫn lộn giữa trong mộng và đời thực. Để tránh cho nàng thẹn quá hóa giận, chết không thừa nhận, dứt khoát bịa chuyện nói: “Phu nhân nói cái này ta cũng đã nghe nói qua, nhưng là người ở ngoại tộc đang trồng. Người của chúng ta thì không.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Không à?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Bọn họ che giấu kỹ thuật trồng lúa nước kỹ lắm, người của chúng ta muốn học lỏm cũng không có cách nào.”
Chẳng lẽ là tổ tiên của những người khiến nàng chán ghét sâu sắc đó. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Hàn bừng bừng lửa giận: “Chàng…Trước tiên chàng đừng có bẩm báo bệ hạ, chờ ta tìm được kỹ thuật trồng lúa nước ở Quan Đông đã rồi cùng trình lên bệ hạ một thể.”
Sở Tu Viễn không biết nàng nghĩ tới cái gì, nhưng lời là do hắn khơi ra, hắn cũng không dám giải thích, nếu không lão bà hắn không ngại tặng cho hắn một tia sét: “Kỹ thuật trồng lúa nước trước kia không dùng được à?”
Kiếp trước Lâm Hàn lại chưa từng tự mình trồng lúa nước, vẫn cho rằng lúa gạo là thiên hạ một nhà.
Lâm Hàn lắc đầu: “Thời gian qua lâu rồi, ta đã quên mất.”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Vậy chờ khi nào nàng nghĩ ra, ta lại bẩm báo bệ hạ.”
Đêm đó, Lâm Hàn lẻn vào không gian tìm kỹ thuật trồng lúa nước, tuy nhiên, nàng chỉ tìm được lúa miền Nam, không tìm được ở miền Bắc.
Đêm hôm sau tiếp tục, vẫn không tìm thấy.
Lâm Hàn không tin tà, đem toàn bộ sách trong phòng đựng hàng chuyển ra bãi cỏ bên ngoài, lần lượt tra từng cuốn, lại không biết nàng dùng não quá độ, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi, khiến cho Sở Tu Viễn sợ tới mức cho rằng nàng mơ thấy chuyện gì đáng sợ, cuống quít đánh thức nàng dậy.
Lâm Hàn mở mắt ra nhìn thấy bộ dáng lo lắng lại sợ hãi của hắn, vội vàng ngồi dậy, trước mắt tối sầm, ngã thẳng về phía sau.
Cũng may Sở Tu Viễn có chuẩn bị tâm lý, nhanh chóng đỡ nàng: “Cẩn thận!”
“Xảy ra chuyện gì à?” Lâm Hàn xoa xoa thái dương.
Sở Tu Viễn kéo tay nàng xuống, ấn huyệt thái dương cho nàng: “Có phải nàng lại nằm mơ không?”
Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại liền gật đầu: “Chờ một chút, làm sao chàng biết?”
Sở Tu Viễn lau trên trán nàng một chút, tay dính đầy mồ hôi, giơ đến trước mặt Lâm Hàn để nàng tự mình nhìn.
“Nóng à?” Lâm Hàn theo bản năng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Không phải mệt thì là sợ.” Nhìn biểu tình của Lâm Hàn, không giống như sợ hãi: “Mệt à?”
Lâm Hàn chớp chớp mắt, không biết Sở Tu Viễn biết bao nhiêu, dứt khoát mím môi cười cười giả bộ ngượng ngùng.
Sở Tu Viễn cho rằng hắn nói trúng: “Quan Đông trời lạnh, chưa đến tháng tư không thể trồng hoa màu, nàng sốt ruột như vậy làm cái gì?”
“Ta muốn một lần là ghi nhớ hết.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Làm việc sao có thể một lần là xong. Sau này tuyệt đối không được như vậy nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận