Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 151 - Động phòng hoa chúc 3




Động phòng hoa chúc 3
“Bệ hạ thưởng cho ngài ngàn lượng hoàng kim, mấy ngày nay lại chỗ Tô mỹ nhân, trên phố đã sớm lan truyền, Đại tướng quân đã không còn là Đại tướng quân của hai năm trước.” Sở Mộc nhắc nhở hắn: “Lâm Vũ dám ở chợ đông chèn ép thẩm thẩm, còn không phải vì chuyện này sao. Suy cho cùng cũng không phải vì cha nàng ta là Thừa tướng.”
Tiểu hầu gia hồn nhiên ngây thơ, Lâm Vũ dám làm như vậy chủ yếu là vì cha nàng ta làm Thừa tướng đó.
Lâm Vũ theo Lâm phu nhân về tới phủ Thừa tướng là lập tức đi tìm nương nàng ta, chờ một lúc nữa Lâm Trường Quân về nhà, mẫu tử hai người lập tức đi tìm Lâm Trường Quân.
Lâm Trường Quân đã đẩy chuyện ông ta lo lắng nhất cho Sở Tu Viễn, tuy không thể xin bệ hạ tứ hôn cho hai nữ nhi cũng có chút tiếc nuối, nhưng tương lai còn dài, ông ta chắc chắn có thể tìm được cơ hội. Cho nên tâm tình của Lâm Trường Quân cũng không tệ lắm, nhìn thấy Lâm Vũ đã cười nói: “Vũ nhi tới à.”
“Cha, nữ nhi muốn hỏi ngài một chuyện.” Lâm Vũ ngồi xuống nắm lấy ống tay áo của ông ta, chậm rãi nói: “Cha, Lâm Hàn đến phủ Tướng quân nhiều ngày như vậy mà vẫn yên lành, có phải lời của thuật sĩ kia là thật không?”
Lâm Trường Quân nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì thật?”
“Đại tướng quân chỉ có thể cưới nữ tử họ Lâm.” Lâm Vũ nói.
Chuyện này Lâm Trường Quân cũng không có suy nghĩ cẩn thận, trong lòng ông ta cũng không xem một người không hiểu chuyện như Lâm Hàn là khuê nữ.
“Hôm nay bọn họ mới bái đường.” Lâm Trường Quân nói.
Phương thị không nhịn được hỏi: “Nếu qua một thời gian nữa mà vẫn không xảy ra chuyện gì, có phải sẽ chứng minh được chuyện nữ nhi họ Lâm và Đại tướng quân chính là một mối lương duyên?”
Lâm Trường Quân rất tin tưởng thuật sĩ, nghĩ ngợi rồi gật đầu.
“Cha để Đại tướng quân hưu Lâm Hàn, đổi sang thành thân cùng con được không?” Lâm Vũ vội hỏi.
Lâm Trường Quân sửng sốt: “Con —— con nói cái gì?”
“Cha, con, con thích Đại tướng quân.” Lâm Vũ nói xong lại đưa tay che mặt, xấu hổ không dám nhìn cha nương nàng ta.
Lâm Trường Quân không nghe lầm, há mồm không dám tin: “Đại tướng quân? Hắn là ——”
“Bệ hạ chán ghét hắn, cha có nói qua. Cha, ngài là Thừa tướng, ngài có thể khuyên nhủ Đại tướng quân giao lại binh quyền cho bệ hạ, chỉ cần làm một Tu Viễn hầu nha.” Lâm Vũ buông tay, làm ra một bộ dáng “ta thật thông minh”: “Đại tướng quân không còn là Đại tướng quân thì vẫn là một vạn hộ hầu nha. Cha, bổng lộc ba năm của cha cũng chẳng bằng tô thuế một năm của huyện Phượng Tường.”
Phương thị hùa theo nói: “Đúng đó, lão gia, nghe nói thân thể Thái Hậu rất tốt, còn có thể sống thêm tám chục năm nữa. Mười năm sau Thái Tử đã mười năm, bệ hạ muốn phế đích lập thứ, bá quan trong triều không ai không phản đối, bàn dân thiên hạ cũng không đồng ý nha.
“Lão gia, Vũ nhi nhà ta vẫn luôn rất vượng gia. Ngài không nhớ rõ sao, lúc nó sinh ra ngài đã được thăng lên làm huyện thừa, nó tròn một tuổi ngài nhận lệnh tới Kinh Sư, mấy năm nay vẫn luôn thăng quan tiến chức.
“Cho Vũ nhi gả qua đó, không chừng bệ hạ lập tức chán ghét Tô mỹ nhân, sủng ái người khác. Đến lúc đó Nhị hoàng tử không có cách nào tranh với Thái tử, bệ hạ cũng không còn nhi tử khác, cho dù kiêng kị Đại tướng quân, nhưng có Thái tử ở đó, cũng xem như là nắm được binh quyền của Đại tướng quân.”
“Đúng vậy, không thể nào bắt Đại tướng quân vào ngục được.” Lâm Vũ nói tiếp.
Lâm Trường Quân nhìn ái thiếp rồi lại nhìn sang ái nữ: “Cho dù như mong muốn của chúng ta, nhưng Đại tướng quân còn ba hài tử. Trưởng tử đã bảy tuổi. Đợi lúc Vũ nhi gả qua đó, sinh hài tử, thì đứa trẻ kia cũng đã mười tuổi. Hài tử mười tuổi không dễ quản nha.”
Còn có một chuyện Lâm Trường Quân không muốn thừa nhận, dù Lâm Hàn không có mặt nào tốt, nhưng lại có một điểm, chính là dung mạo cực kỳ xuất sắc.
Nam nhân trên thế gian, ngoài ông ta ra thì toàn là thứ háo sắc. Khiến Đại tướng quân hưu Lâm Hàn cưới Lâm Vũ còn khó hơn chuyện bắt hắn giao nộp binh phù.
Nhưng mà, Lâm Trường Quân không thể đả kích nữ nhi của ông ta: “Hôn sự của Đại tướng quân và Lâm Hàn do bệ hạ quyết định, nếu Đại tướng quân hưu Lâm Hàn thì chính là tát vào mặt bệ hạ, hắn không dám.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phương thị nóng nảy: “Không thể để tiểu phúc tinh nhà ta đi làm thiếp.”
Lâm Vũ thốt lên: “Con không cần!”
“Lão gia, ngài nghĩ cách đi.” Phương thị chuyển sang bên cạnh Lâm Trường Quân: “Vũ nhi nhà ta khó khăn lắm mới thích một người. Hắn tuy là Đại tướng quân, lớn lên khá tốt, nhưng hắn có ba hài tử nha. Vũ nhi nhà ta mới mười lăm. Nếu không phải Vũ nhi thích, thiếp cũng không đồng ý để Vũ nhi qua đó làm kế mẫu đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận