Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 491 - Tiền tiêu vặt 1




Tiền tiêu vặt 1
Sở Tu Viễn từ từ nói: “Ta thấy nên tìm cách giúp con phát triển trí nhớ rồi.”
Sở Đại Bảo Bảo không rõ: “Con đâu có không nghe lời.”
Sở Tu Viễn: “Con có một tật xấu chính là thích kéo người khác xuống nước, cái này còn nghiêm trọng hơn cả chuyện không nghe lời.”
Tiểu hài tử thoáng rùng mình, lộ ra vẻ kinh ngạc, sao cha nó lại biết được chứ.
Sở Tu Viễn cười: “Ta là lão tử của con, ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Bớt giở trò khôn vặt trước mặt ta và nương con đi. Thật sự cho rằng ta và nương không biết sao? Chỉ là không muốn so đo với con mà thôi.” Lại quay sang Sở Mộc: “Hai ngày nay nó không có nháo ngươi chứ?”
Tiểu hài tử khẩn trương, nhưng nghĩ tới hai ngày này nó rất ngoan nên lại thả lỏng.
Sở Mộc cười nói: “Không nháo ta, nhưng lại rất hay lải nhải với Đại Bảo và Nhị Bảo.”
Sở Đại Bảo Bảo vội nói: “Đệ không có.”
Sở Mộc không để ý đến nói, tiếp tục nói: “Bởi vì cái giường mà thẩm thẩm nói đó.”
Sở Dương vốn định nói Đại Bảo Bảo rất ngoan, vừa nghe đến “giường” lại đổi thành một cái gật đầu: “Hai hôm nay Đại Bảo Bảo vẫn luôn khuyên con và Nhị Bảo dọn ra, hai đứa con không muốn, nó suýt nữa đã sai nô bộc dọn hộ chúng con.” Nó nhìn Đại Bảo Bảo: “Nha hoàn của đệ có thể làm chứng cho bọn ta.”
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Không thể trách đệ a. Nương nói không thể đặt được ba chiếc giường. Hai người không dọn ra thì làm sao đệ ngủ được.”
Sở Ngọc muốn cười: “Nếu đệ không ngủ được thì đệ dọn ra không phải là tốt rồi sao.”
Tiểu hài tử buột miệng thốt ra: “Dựa vào cái gì?”
Sở Ngọc: “Vậy dựa vào đâu mà bắt bọn ta dọn?”
Sở Mộc nhìn thúc thúc và thẩm thẩm nhà hắn: “Nghe thấy không. Hai hôm trước đã bắt đầu cãi nhau như vậy rồi, lỗ tai của ta sắp bị Đại Bảo Bảo lải nhải thành điếc luôn rồi.”
Tiểu hài tử không nhịn được nói: “Một cây làm chẳng nên non.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Không tồi, học được cách dùng tục ngữ mà bỏ lửng một nửa rồi.”
Tiểu hài tử muốn phản bác nhưng lại cảm giác cha nó đang đặt bẫy rập ở đâu đó, do dự một lát rồi dứt khoát gặm một cái đùi gà để lấp miệng mình lại.
Sở Tu Viễn có chút thất vọng, hài tử trưởng thành rồi, không dễ lừa mà.
Sở Tu Viễn trực tiếp nói với Lâm Hàn: “Hôm nào dọn sạch sẽ ba sân viện của bọn nó rồi đưa mấy cái giường qua đó đi.”
Đại Bảo Bảo nhịn không được hỏi: “Vì cái gì?”
Lâm Hàn: “Cái giường kia làm khá phiền phức, phải qua hai tháng nữa mới làm xong. Đợi giường được đưa tới, các con muốn qua đó thì qua, không muốn đi thì cứ ngủ giường bên này.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Nương hy vọng các con sẽ đi.” Lại quay sang Sở Dương: “Đại Bảo năm sau sẽ vào Thái Học, để đồng học biết được con đã lớn như vậy mà vẫn còn ngủ cùng đệ đệ, bọn họ chắc chắn sẽ cười nhạo con.”
Sở Dương: “Bọn con đâu có ngủ chung.”
Sở Tu Viễn nói tiếp: “Trong mắt bọn họ ở chung phòng chính là ngủ cùng nhau.”
“A?” Sở Dương nhíu mày: “Vậy con không nói cho ai hết chẳng phải là được rồi sao.”
Lâm Hàn: “Nếu lỡ miệng nói ra thì sao?”
Sở Dương không nghĩ tới điểm này.
Lâm Hàn: “Nương làm giường thực khoan cho các con. Nếu Đại Bảo Bảo muốn ngủ cùng nhị ca thì có thể nằm chung giường với nhị ca luôn.” Thấy mấy hài tử nghiêm túc nghe: “Nếu ba người các con muốn ngủ chung thì chiếc giường kia cũng đủ.”
Hiện giờ giường của cả ba huynh đệ chỉ rộng khoản ba thước. Ngủ một người thì vừa đủ, hai người sẽ hơi chật và chẳng đủ chỗ cho ba người, trong tiềm thức của ba hài tử thì chiếc giường Lâm Hàn nói cũng cỡ bằng giường bọn nó nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngủ chung giường với nhau.
Lâm Hàn thấy Sở Ngọc đang suy tư, nháy mắt ra hiệu với Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Chuyện này xem như quyết định vậy đi. Đại Bảo Bảo, không được có ý kiến.”
Tiểu hài tử méo miệng: “Bá đạo!”
Sở Tu Viễn: “Con muốn nói gì thì nói, dù sao cha cũng không thay đổi đâu.”
Tiểu hài tử không dám tin, cha có thể nói ra mấy lời như vậy sao.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, chứng minh tiểu hài tử không nghe lầm.
Đại Bảo Bảo không nhịn được quay sang nhìn mẫu thân, hy vọng mẫu thân thương nó nhất sẽ quản cha cho tốt.
Nhưng mà, nó không biết chính mẫu thân đã ra hiệu cho cha nó. Cho nên Lâm Hàn cố ý làm ra bộ dáng không hiểu ý nó, còn gắp cho nó một miếng thịt: “Lạnh sẽ không ăn được nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận