Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 146 - Hoảng loạn bỏ chạy 1




Thái Thường do dự muốn nói gì đó, trong mắt Hoàng hậu ngập tràn vẻ phức tạp.
Trong lòng Thương Diệu bỗng rúng động, không dám tin hỏi rằng: “Do trẫm đến ư?” bỗng y quay phắt sang Sở Mộc.
Sở Mộc vội vàng lắc đầu: “Ta không biết mà.” Khựng lại một chốc rồi vội vàng nói thêm một câu: “Ta còn chẳng dám gặp mặt bọn họ nữa là.”
Thật nào có ngờ Lâm Yên và Lâm Vũ không chỉ trông thấy hắn mà còn đang hỏi Lâm thừa tướng, cái người vừa trông thấy bọn họ đã chạy vào trong phòng là ai, thật chẳng có nề nếp.
Lâm Trường Quân vội vàng nhìn ngó bốn phía, thấy toàn là thị vệ trong cung thì bảo: “Câm miệng!” Rồi thấp giọng mắng nhiếc: “Hắn chính là Tái Bắc hầu, là hầu gia trẻ tuổi nhất được phong hầu dựa vào quân công của triều ta.”
Tuy chỉ là ba nghìn hộ, nhưng có vài tướng lĩnh dốc sức cả đời cũng không thể làm được.
“Tái Bắc hầu?” Lâm Yên và Lâm Vũ cùng đồng thanh thốt lên, lập tức phát hiện đôi bên có sự ngầm hiểu ý, nhìn nhau một cái rồi quay mặt đi, người trước tìm nương, kẻ sau gọi cha, nhỏ giọng nói: “Vị tiểu hầu gia đó khá được.”
“Mẹ, sao tiểu hầu gia lại ở phủ tướng quân?” Lâm Yên ở bên kia víu lấy cánh tay Lâm phu nhân hỏi.
Lâm phu nhân đè giọng đáp: “Hầu phủ ở cách vách, hắn ở đây giúp đỡ chào hỏi quan khách. Nghe nói thi thoảng cũng sẽ ăn cơm ở phủ tướng quân.”
“Hắn có nhà riêng, sao không ở nhà riêng của mình mà ăn?” Lâm Yên lại hỏi.
Lâm phu nhân: “Hắn còn chưa lập gia đình, không muốn ăn cơm một mình thôi.” Nói rồi quay sang nhìn nữ nhi: “Con hỏi cái này làm gì? Mới nãy không phải còn chê hắn không nề nếp sao.”
Lâm thừa tướng cũng muốn hỏi Lâm Vũ: “Sao lại cảm thấy hắn được?”
Lâm Vũ: “Con cứ tưởng hắn là nô bộc trong phủ, thấy cha không biết hành lễ mà còn trốn vào trong viện, chẳng phải là không có nề nếp ư.”
Nghe nàng ta nói xong, Lâm thừa tướng nhận ra điều không đúng: “Hắn trốn cái gì?”
“Lâm thừa tướng!”
Lâm Trường Quân vô thức ngẩng đầu, trông thấy nam nhân cả người vận áo bào đỏ sải bước đi về hướng của ông ta thì vội vàng rút cánh tay ra, chắp tay nói: “Đại tướng quân.”
“Thứ lỗi không đón tiếp ngay được.” Sở Tu Viễn buông tay xuống làm tư thế mời, chẳng liếc ba nữ nhân kia lấy một cái.
Chẳng phải Sở Tu Viễn coi khinh nữ tử, mắt cao hơn đầu, mà là ngày xưa ở quê nhà hắn chưa từng nghe nói có nữ tử chưa xuất giá nào lại theo cha nương đi thăm họ hàng bạn bè. Đương nhiên, nếu cha nương ốm chết thì chỉ có thể là trưởng tỷ ra ngoài. Thế nên bất kể tại sao bọn họ lại đến đây, Sở Tu Viễn cũng khó tươi cười với bọn họ được. Hơn nữa hắn vốn không thích người Lâm gia, Lâm Vũ còn từng chế giễu Lâm Hàn nữa.
Lâm Trường Quân lầm tưởng Sở Mộc đi vào nhà là đi tìm Sở Tu Viễn, thấy Sở Tu Viễn đích thân ra đón tiếp ông ta thì lập tức vui tới độ chỉ thấy răng chứ không thấy mắt đâu, đại tướng quân thì thế nào chứ, gặp ông ta cũng phải hành lễ thôi.
Lâm Trường Quân sung sướng cười khành khạch bảo: “Khách sáo, khách sáo rồi.” Rồi ông ta nhấc chân đi vào.
Lâm Yên và Lâm Vũ giương mắt ếch trông Sở Tu Viễn quay người đi thì định thần lại, cả hai tỷ muội cùng quay sang nhìn Lâm phu nhân, đồng thanh hỏi: “Ấy là đại tướng quân sao?”
Lâm phu nhân tỉnh táo lại, dòm Sở Tu Viễn cao hơn Lâm thừa tướng một cái đầu, mở miệng định nói chút gì đó, xong lại không biết nên nói gì: “Sao hắn lại là đại tướng quân được?”
“Hôm nay là ngày đại tướng quân bái đường với Lâm Hàn, nếu hắn không phải thì sao lại mặc hỉ bào?” Lâm Yên kéo cánh tay của nương nàng ta: “Chẳng phải người nói đại tướng quân mình hổ thân gấu, mặt xanh nanh vàng sao?”
Lâm phu nhân vô thức định giải thích, trông thấy dáng vẻ giận sôi đùng đùng của khuê nữ, khóe mắt để ý thấy Lâm Vũ đang nhìn chằm chằm thì đáp: “Mấy… mấy đứa đã quên hắn giết người như ngóe, khắc cha khắc nương lại còn khắc cả thê tử rồi sao?”
Lâm Yên và Lâm Vỹ bình tĩnh lại, đôi bên cách nhau Lâm phu nhân liếc nhau một cái rồi cùng quay mặt đi.
Lâm phu nhân cực kỳ hối hận khi đã đưa hai bọn họ tới: “Nơi này là phủ đại tướng quân, bệ hạ và hoàng hậu đang ở bên trong, không được làm xằng nói bậy.”
“Bệ hạ?” Lâm Yên kinh ngạc thốt lên.
Lâm Vũ kinh hoàng: “Hoàng hậu cũng đến?”
Lâm Hàn chó ngáp phải ruồi, gả cho một đại tướng quân dưới một người trên vạn người thì thôi đi, đến bái đường còn có thể mời cả bệ hạ và Hoàng hậu đến.
“Lão gia không nói cho con sao?” Lâm phu nhân liếc nhìn thứ nữ hỏi.
Lâm Vũ quấn Lâm Trường Quân mấy ngày trời, sau bữa sáng hôm nay Lâm Trường Quân mới nhè ra. Khi đó nàng ta chỉ mải ăn diện, cho dù cha nàng ta có nói với nàng ta thì nàng ta cũng không nghe thấy.
“Cha nói bệ hạ sẽ đến, không bảo Hoàng hậu cũng tới.” Lâm Vũ tiện miệng nói liều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận