Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 532 - Người đẹp tâm thiện 3




Phu nhân Tôn gia nhón vài hạt trong vào trong miệng, kinh ngạc không thôi: “Đúng thật vậy.” bà ấy không khỏi nhìn về phía Đông một cái: “Người với người ai nấy đều giống nhau mà sao bàn tay của phu nhân đại tướng quân lại khéo như thế.”
Tôn Phinh Đình kinh ngạc: “Giống nhau?”
Phu nhân Tôn gia gật đầu: “Cùng là nữ nhân…”
Tôn Phinh Đình kiềm lòng không đặng bèn cắt ngang lời nương nàng ấy: “Cha và đại tướng quân còn cùng là nam nhân đó thôi.”
Phu nhân Tôn gia lập tức bị khuê nữ của bà ấy làm cho nghẹn họng không thốt ra lời.
Nhưng tình huống này phu nhân Tôn gia đã quen rồi, nên cũng chẳng buồn tranh cãi với nàng ấy, mà dứt khoát bốc thêm một nắm bỏng gạo nữa, ăn nhiều thêm một chút, nén cơn giận trong lòng.
Tôn Phinh Đình thấy thế bèn kéo cái đĩa đến trước mặt nàng ấy: “Nương ăn ít thôi, hầu gia vẫn còn chưa ăn.”
Phu nhân Tôn gia lại suýt nữa mắc nghẹn, bà ấy nuốt bỏng gạo trong miệng xuống rồi không nhịn được nói: “Chưa ăn thì không thể làm tiếp à?” Không đợi Tôn Phinh Đình mở miệng đã bảo: “Nương khổ cực vất vả nuôi nấng con lớn chừng này, ăn có một chút của con…”
Tôn Phinh Đình cắt ngang lời nương của nàng ấy: “Không phải! Thứ này phiền phức lắm, làm từ đầu đến cuối phải mất hai tiếng rưỡi, làm thêm thì không kịp nữa.”
Phu nhân Tôn gia định nói, vậy thì để ngày mai rồi làm. Thế nhưng bà ấy không cần nghĩ cũng biết rằng khuê nữ của bà ấy sẽ nói, ngày mai là của ngày mai, còn hôm nay hầu gia không ăn được.
Phu nhân Tôn gia dứt khoát đẩy cái đĩa về phía Tôn Phinh Đình: “Nương không ăn là được chứ gì.”
Tôn Phinh Đình gật đầu, lập tức kêu nha hoàn cất bỏng gạo đi.
Phu nhân Tôn gia tức quá hóa cười, rồi lại muốn đánh chết nàng ấy.
Nhưng nếu nàng ấy chết rồi thì chuyện hôn sự giữa Tôn gia nhà bọn họ và Sở gia cũng đứt gãy.
Vì để sau này danh chính ngôn thuận đến nhà, phu nhân Tôn gia tạm thời quyết định giữ lại cho khuê nữ của bà ấy một mạng.
Tôn Phinh Đình trông thấy nương nàng ấy có vẻ rất không vui bèn bảo: “Nương muốn ăn thì bảo đầu bếp viết cách làm ra, quay về muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Phu nhân Tôn gia rất muốn nói rằng ta chẳng ham.
Nhưng tiếc rằng là bà ấy rất ham thật: “Đầu bếp trong phủ các con còn biết viết chữ à?”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Chỉ có một người biết, hình như còn là học từ Hà An bên phòng thu chi lúc học việc bếp núc ở bên cạnh.”
Phu nhân Tôn gia suy nghĩ rồi nói: “Đầu bếp thông minh như thế, ta đoán làm trong phủ không lâu đâu.”
Tôn Phinh Đình chẳng buồn quan tâm: “Không làm lâu thì không làm lâu. Thẩm thẩm đẹp người lại thiện tâm, rất nhiều tôi tớ đều muốn đưa thân thích họ hàng của bọn họ tới đây, không cần tiền lương tháng cũng được, nên bọn con không lo không tìm được người.”
Phu nhân Tôn gia cứ tưởng là mình nghe không rõ: “Không cần tiền lương tháng? Bán thân à?”
Tôn Phinh Đình lắc đầu: “Không phải bán thân làm nô, mà là một loại khế ước, không đưa tiền hằng tháng cũng được.”
Phu nhân Tôn gia không khỏi thắc mắc: “Tại vì sao?”
Tôn Phinh Đình nhớ lại lời nghe được từ chỗ Sở Mộc một phen: “Bởi vì thẩm thẩm là người tốt đó.”
Phu nhân Tôn gia nói: “Cái này thì không cần con nói, ta còn tỏ tường hơn con.”
Tôn Phinh Đình nương nàng ấy chặn họng nên rất đỗi không vui: “Nếu đã tỏ rồi thì con không nói nữa.”
Bạch!
Phu nhân Tôn gia đập một cái lên bàn.
Tôn Phinh Đình sợ tới nỗi run lẩy bẩy một chốc, vội vàng nói: “Thẩm thẩm rộng lượng. Ví dụ như cây nho trong phủ bọn con, nếu có tôi tớ nói muốn cắt vài rễ nho để gửi cho họ hàng ở quê, thẩm thẩm không những cắt giúp bọn họ mà còn hỏi những tôi tớ khác xem có muốn hay không. Còn có dưa hấu mà mùa hè nương ăn được ấy, hạt màu đen bên trong, chỉ cần tôi tớ nói với thẩm thẩm một tiếng thì cũng có thể gửi cho thân thích bằng hữu bên ngoài. Khai xuân sang năm rải ra ngoài đồng, đợi đến mùa hè dưa hấu lớn lên thì cũng có thể có thêm một khoản thu nhập cho gia đình. Chủ tử tốt như thế, ai biết rồi mà không ghi nhớ mãi chứ.”
Phu nhân Tôn gia đặt bản thân vào đó thì cũng muốn qua lại với người như thế: “Còn nữa không?”
Tôn Phinh Đình suy nghĩ cẩn thận rồi bảo: “Nghe hầu gia nói thẩm thẩm đang nuôi ong.”
Phu nhân Tôn gia vội vàng hỏi: “Thứ gì thế?”
Tôn Phinh Đình: “Chính là con ong mật mà chúng ta ăn đó.”
“Thứ ấy còn có thể nuôi trong nhà ư?”
Thùng nuôi ong ở hậu viện, hôm mười năm tháng tám Tôn Phinh Đình theo Sở Mộc sang bên cạnh ăn cơm đoàn viên, không hề trông thấy thùng nuôi ong, thế nên khi đó nàng ấy cũng không biết Lâm Hàn đang nuôi ong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận