Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 133 - Già cả mắt mờ 3




Già cả mắt mờ 3
“Khụ!” Lâm Hàn vội vàng quay đầu đi, Sở Tu Viễn này ngốc thật hay giả ngốc vậy, không phát hiện công chúa kia đang muốn lột xiêm y “tử hình” hắn ngay tại chỗ à: “Xin lỗi, tự nhiên lại nhiễm phong hàn, làm công chúa chê cười.” Nàng lo bản thân sẽ cười ra tiếng, dứt khoát trốn sau lưng Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn một mình đối mặt với công chúa, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ: “Công chúa?”
Thương Vãn lấy lại tinh thần: “Đại tướng quân, ngươi…” Muốn nói lại thôi, đôi mắt u oán, đáng tiếc cũng chẳng phải mỹ nhân, nếu không Lâm Hàn cũng nghĩ sẽ giúp nàng ta một phen.
Cố tình hôm nay thời tiết không tốt, Lâm Hàn cảm thấy mặt nàng rất ngứa: “Công chúa chắc đang muốn nói ngài không rảnh nhỉ?”
Thương Vãn quay người để lộ nửa đầu, sắc mặt vẫn không tốt: “Ta ——” nàng ta rảnh rỗi thì phải tới đó, trơ mắt nhìn nữ nhân này gả cho Sở Tu Viễn sao… Công chúa bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Nàng là phu nhân của ngươi?” Đột nhiên quay sang Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Đúng vậy. Công chúa quen phu nhân ta sao?”
Công chúa lại quan sát Lâm Hàn: “Sao có thể!?”
“Sao lại không?” Sở Tu Viễn bị nàng ta làm cho ngớ ngẩn: “Bệ hạ tự mình tứ hôn, ta còn có thể lấy việc này lừa gạt công chúa sao.”
Thương Vãn nghĩ ngợi, Thương Diệu là người chỉ hôn, người được Thái Thường đón đi, không có khả năng có giả.
“Ta đã nhìn thấy hai nữ nhi của Lâm thừa tướng, chưa từng nhìn thấy nàng.” Thương Vãn liếc Lâm Hàn: “Đại tướng quân nói nàng là nữ nhi Lâm gia, nhưng theo ta được biết Lâm gia chỉ có hai nữ nhi, một người là Lâm Yên, một người là Lâm Vũ, nàng là ai?” Lại liếc mắt nhìn Lâm Hàn chằm chằm.
Nếu nói trước đây Lâm Hàn còn thấy đồng tình với nàng ta, hiện tại chỉ muốn đá nàng ta đi thật xa. Nàng ghét nhất là tiểu tam, càng đừng nói tới tiểu tam là phụ nhân đã có chồng.
“Xin hỏi công chúa nghe ai nói Lâm gia chỉ có hai nữ?” Lâm Hàn đã lên tiếng trước khi Sở Tu Viễn mở miệng.
Thương Vãn thốt lên: “Lâm Vũ.”
“Vậy khó trách.” Lâm Hàn cười nói.
Sở Tu Viễn cùng Thương Vãn đồng thời nhìn về phía Lâm Hàn, người trước tò mò, lại không có ý ngăn cản, người sau nghi hoặc, cau mày.
Lâm Hàn từ trong miệng Sở Tu Viễn biết được quan hệ giữa hoàng đế và Thái Hậu căng thẳng, lại tìm Khương Thuần Quân cùng Sở Mộc hỏi thăm về quan lại trong triều và hoàng thân quốc thích. Từ chỗ Thẩm Xích Tiêu, Lâm Hàn biết được Thái Hậu thương nhất là Hàn vương, tiếp theo là Thương Vãn, Thương Vãn chính là nữ nhi duy nhất của bà ta.
Hoàng đế Thương Diệu, chủ nhân thiên hạ lại chỉ xếp cuối cùng.
Đại để hoàng đế cũng không thích muội muội này của y, Thương Vãn lại gãi đúng chỗ ngứa —— nuôi rất nhiều mỹ nhân trong phủ. Hiện giờ Tô mỹ nhân được sủng ái nhất cũng xuất thân từ phủ công chúa.
Trước hôm nay Lâm Hàn đều cảm thấy mấy chuyện này cũng bình thường, nhưng khi nhìn thấy Thương Vãn, Lâm Hàn chỉ cảm thấy nàng ta đúng là thiểu năng trí tuệ.
Sở Tu Viễn không dám hỏi đến chuyện riêng của Thương Diệu không có nghĩa là Hoàng Hậu không dám quản việc riêng của Đại tướng quân. Vội vã muốn khiến Hoàng Hậu khó chịu, còn muốn làm em dâu của Hoàng Hậu, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy không cần lo lắng về Hàn vương nữa.
Hoàng đế Thương Diệu từ nhỏ đã ở cung của Thái Tử, được tiên hoàng và thái phó dạy dỗ trưởng thành. Hàn vương cùng Thương Vãn lại là do Thái Hậu nuôi dưỡng, một Thái Hậu hồ đồ có thể nuôi dạy ra một công chúa vô tri, một Hàn vương không tự biết mình, chẳng làm nên chuyện cũng không có gì lạ.
“Ta thông minh hơn Lâm Vũ, đẹp hơn Lâm Vũ, nàng ta vẫn luôn hâm mộ ta, không muốn thừa nhận ta là trưởng tỷ.” Lâm Hàn nói, thở dài một hơi: “Ta vẫn luôn cho rằng nàng ta chỉ khua môi múa mép trước mặt ta, không nghĩ tới nàng ta cũng nói với công chúa như vậy, ta trở về nhất định sẽ nói nàng ta đến bồi tội với công chúa.”
Sở Tu Viễn không nhịn được “Khụ” một tiếng, Lâm Hàn này, lại ba hoa chích choè.
Phát hiện Thương Vãn nhìn sang hắn, Sở Tu Viễn vội nói: “Phu nhân chê cười. Công chúa có điều không biết, phu nhân từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Lâm thừa tướng lo lắng nàng bị quỷ thần câu mất nên chỉ tuyên bố với bên ngoài Lâm gia chỉ có hai nữ nhi. Mãi đến gần đây thân thể phu nhân khỏe mạnh hơn, Lâm thừa tướng mới cho phép nàng ra ngoài đi lại.
“Chỉ là phu nhân đã ở trong nhà mãi thành quen, hôm nay nếu không phải muốn mua đồ vật dùng khi bái đường, phu nhân cũng không muốn ra ngoài. Phu nhân hiện giờ đã hai mươi, không phải bất đắc dĩ Lâm thừa tướng cũng không dám giữ phu nhân tới giờ này, như vậy hai người bọn ta làm sao mà thành thân. Việc này còn phải cảm tạ thái sơn đại nhân cho tốt.”
Lâm Hàn khiếp sợ, người này chính là khúc gỗ Sở Tu Viễn sao. Nói lên dối mà mặt không đỏ tim không loạn, còn bình tĩnh hơn cả nàng.
Sở Tu Viễn đến tột cùng có bao nhiêu mặt.
“Thì ra là thế.” Thương Vãn đánh giá Lâm Hàn một phen: “Ngươi bây giờ còn hay sinh bệnh không?”
Sao.
Chờ nàng đã chết để nàng ta leo lên sao.
Lâm Hàn thầm trợn mắt trong lòng, đang muốn nói không nhưng lời vừa ra tới yết hầu thì đã nhoẻn miệng cười: “Đầu năm còn sinh bệnh hai trận, vốn tưởng rằng cũng sẽ giống như thời trẻ, ai ngờ đến phủ Tướng quân rồi bệnh lại khỏi. Ta còn phải đa tạ bệ hạ, nếu không phải bệ hạ tứ hôn, trời nóng như vậy ta cũng không dám ra ngoài đâu.”
Sở Tu Viễn lại lần nữa quay mặt đi, nén lại ý cười.
Thương Vãn hơi há mồm, không dám tin tưởng: “Đến phủ Tướng quân lại không sinh bệnh nữa?”
“Đúng nha.” Lâm Hàn gật đầu, liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, ra vẻ thẹn thùng, hạ giọng nói với Thương Vãn: “Ta cảm thấy ta cùng tướng quân là trời sinh một đôi. Công chúa, ngài nói có phải hay không nha?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận