Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 345 - Đông như trẩy hội 3




Đông như trẩy hội 3
Hoàng đế Thương Diệu trăm công nghìn việc, nghe nói giờ Tí đi ngủ giờ Mão dậy, một ngày ba giờ, lời này nếu để y nghe thấy, há y lại không biết chế giễu nàng như thế nào.
Lâm Hàn: “Rau xanh đều đã già cả, hạt giống mới thì lại chưa mọc ra, thiếp thân lo Đại Bảo Bảo ăn quá béo, khó mà dừng ăn chân giò, thịt bằm kho được nên bèn nghĩ đến những thứ này.” Nói rồi nhìn Sở Tu Viễn: “Cứ ăn như thường ngày thì phu quân cũng có thể ăn thành người mập ú.”
“Cha là gã mập ú?” ba người nhìn theo âm thanh, Đại Bảo Bảo vịn ngưỡng cửa đang định bước vào. Thương Diệu tranh mở lời trước: “Hạt hướng dương của ngươi lại ăn hết rồi à?”
Thằng bé vô thức nhìn nương.
Lâm Hàn: “Thứ ấy giống với quả hạt cứng của Tây Vực, ăn nhiều cũng sẽ béo. Con muốn béo thành con heo con à?”
Thằng bé không muốn nhưng nó vẫn muốn ăn, không khỏi cau mày, khỏi phải nói do dự ra sao.
Đại Bảo Bảo bây giờ mũm mĩm nhưng lại không béo đến độ lộ cái bụng con… trông cao lớn vạm vỡ, có thể nói là béo vừa đẹp.
Lâm Hàn không muốn có một đứa con trai mập đến biến dạng, nhưng cũng không nỡ gây khó dễ cho thằng bé bèn nghĩ ra một cách: “Đi đá xúc cúc với mấy ca ca, qua hai nén hương, nương sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Mắt thằng bé lập tức sáng bừng lên, to giọng nói: “Vâng!”
Rồi quay người hét: “Lục Hà, đi lấy xúc cúc của ta.”
Rồi chạy đến lôi kéo Sở Dương và Sở Ngọc: “Chúng ta đi đá xúc cú.”
“Nương nói vừa ăn xong không thể chạy lung tung.” Sở Dương không động đậy: “Nếu không thì sẽ đau bụng.”
Lâm Hàn buồn cười: “Các con mới ăn được bao nhiêu thứ? Tới đằng trước chơi một lúc với Đại Bảo Bảo đi. Cứ đá chầm chậm trước, qua một lúc rồi chạy.” nàng nghĩ đến tiểu Thái tử không thích vận động: “Dịch Nhi, con cũng đi đi, nếu không chốc nữa không có bụng để ăn đồ ăn ngon đâu.”
Tiểu Thái tử vừa mới chú ý thấy cữu mẫu của nó bưng một cái đĩa đồ đi vào, cũng thoang thoáng nghe thấy phụ hoàng nó nói thơm gì đó, nghe nói thế bèn vịn bàn đứng dậy, theo Đại Bảo Bảo tới đằng trước.
Lâm Hàn rất hiểu con trẻ, đã ăn là mải ăn, đã chơi là cũng mải chơi. Lâm Hàn nói hai nén hương, nhưng Đại Bảo Bảo cứ lôi kéo mấy ca ca chơi gần một giờ. Thái tử nóng tới nỗi mồ hôi đầm đìa, thì lại đổi sang y phục của Sở Ngọc.
Sở Tu Viễn: “Cửa hàng ở chợ Đông của phu nhân ngài dùng để bán sách, chỉ nói lợi nhuận ròng chia cho phu nhân một nửa, chứ không nhắc đưa cho nàng bao nhiêu tiền thuê.”
Thương Diệu ngẫm nghĩ kỹ càng: “Phu nhân ngươi nói nàng ấy mở cửa hàng in ấn, người của trẫm in, lợi nhuận năm mươi năm mươi, mà còn muốn đòi tiền thuê?” y không nhịn lòng được quay sang hắn bảo: “Phu nhân ngươi không chỉ không có nề nếp quy củ mà còn hơi tham lam vô độ đấy.”
Sở Tu Viễn nhớ ra rồi, phu nhân hắn hình như từng nói như thế.
Nói như vậy là hắn sai rồi.
Quả nhiên không thể chuyển chủ đề bừa bãi.
“Bệ hạ đâu phải ngày đầu quen biết phu nhân, tham thì ngài cũng phải cho không đúng ư?” Sở Tu Viễn ra ý chỉ.
Thương Diệu định nói dựa vào đâu, thì bỗng nhớ tới đồ ăn ban nãy: “Đưa, không phải chỉ là tiền thuê thôi sao, mỗi tháng một trăm, nhiều hơn thì không có đâu.”
“Một trăm?!”
Trong lòng Thương Diệu run lẩy bẩy, ngẩng đầu lên nhìn thì Lâm Hàn xuất hiện ở ngoài cửa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu: “Trẫm nói từ khi giao bản khắc in ấn của ngươi cho trẫm, đến năm nay hiệu sách mở khoảng thời gian này là mỗi tháng một trăm văn.” Không đợi Lâm Hàn cất lời: “Khoảng thời gian này trâm đâu có dùng cửa hàng, mỗi tháng đưa ngươi một trăm văn vẫn còn chê ít à?”
Lâm Hàn dám lấy đầu nàng ra thề, cái một trăm mà Hoàng đế nói tuyệt đối không phải ý này: “Như thế còn tàm tạm. Thiếp thân còn tưởng sau này cũng là một trăm.”
Thương Diệu nói thầm, ngày trước ngươi còn nói không cần tiền thuê kìa. Đưa ngươi một trăm là trẫm đã nhân từ rồi.
Tiếc rằng lời này khó mà nói ra được, nếu không thì chẳng có hạt hướng dương và hạt lạt, trứng muối mà nàng làm cũng sẽ mất cả chì lẫn chài.
“Trông ngươi keo kiệt thế này, nào có giống phu nhân của đại tướng quân.” Thương Diệu nói xong còn chê ghét tặc lưỡi một tiếng.
Sở Tu Viễn chợt muốn thở dài, thật là chả trách phu nhân ầm ĩ với y.
“Phu nhân, cơm trưa đã xong chưa?” không đợi Lâm Hàn mở miệng đâm chọc Hoàng đế tỷ phu của hắn, Sở Tu Viễn giành hỏi trước.
Lâm Hàn liếc Hoàng đế Thương Diệu, dời ánh mắt đi rồi mới nói: “Còn phải một nén hương nữa. Ta bảo đầu bếp chiên một ít hạt lạc, ngon hơn so với lạc rang, chốc nữa các người nếm thử xem.”
Bữa trưa ngoài hạt lạc ra còn có đậu phụ trứng muối.
Mấy đứa trẻ con chưa ăn bao giờ, cho dù không phải món thịt chúng nó yêu thích nhất, mấy đứa trẻ cũng ăn hết sạch phần của mình, vẫn còn muốn ăn thêm ít nữa. Đến nỗi mà từ tiểu Thái tử đến Đại Bảo Bảo đều trông ngóng thiết tha nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cố ý hỏi: “Trên mặt ta có thứ bẩn gì à?”
“Trên mặt nương rất sạch sẽ.” Đại Bảo Bảo cất tiếng: “Hôm nay nương đẹp lắm ạ. Nương là nương đẹp nhất thiên hạ này. Nương…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận