Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 323 - Đưa tay chịu trói 3




Đưa tay chịu trói 3
Sở Tu Viễn cảm thấy Lâm Hàn chưa từng ăn, chỉ là mới nhìn thấy trong sách: “Phu nhân biết làm sao?”
“Không chắc.” Lâm Hàn không biết trong không gian có hướng dẫn cách làm đậu phụ thối không, cho nên không dám nói chắc chắn.
Sở Ngọc: “Nương có thể thử xem, dù sao nhà ta ngày nào cũng làm đậu phụ.”
Bắp, khoai lang và bông đều đã gieo trồng hết, Lâm Hàn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mỗi ngày ăn no chờ đói, sợ mình rảnh rỗi đến móc meo khiến Sở Tu Viễn quở trách nàng nên cũng giả vờ tự hỏi: “Thử làm cũng được. Nếu không làm được các con cũng đừng chê nương ngốc.”
Sở Ngọc thầm nhủ, cái gì nương cũng làm được thì chắc thành thần rồi.
“Sẽ không, chúng con sẽ không.” Sở Nhị công tử ngọt ngào cười nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Vậy để ngày mai ta thử xem.”
Tiểu Thái tử đưa mắt nhìn người cha hoàng đế của nó.
Thương Diệu cũng chú ý điều này, buồn cười hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Hưu mộc lần sau có thể tới nữa không?” Tiểu Thái tử dùng cực tiểu cực tiểu thanh âm hỏi.
Thương Diệu sờ đầu nó: “Có thể. Nhưng chưa chắc gì ngày hưu mộc sau cữu mẫu của con đã làm xong.”
“A?” Tiểu Thái tử kinh ngạc há miệng.
Lâm Hàn: “Ta là người, không phải thần, không phải cái gì cũng làm được.”
Tiểu Thái tửủ rũ: “Vậy khi nào mới làm xong.”
“Ta đi đón ngài là được.” Sở Mộc mở miệng nói: “Đến lúc đó anh đào trong viện của ta chắc cũng chín rồi.”
Tiểu Thái tử lại nhìn phụ hoàng nhà nó. Thương Diệu khẽ gật đầu. Tiểu Thái tử nuốt hết nửa lòng trắng trứng, Thương Diệu bị dọa nhảy dựng, đưa nó đến điện Tiêu Phòng nói cho Hoàng Hậu chuyện này.
Mười hai tháng tư, ngày hưu mộc, cũng đã hơn nửa tháng, cuối cùng Lâm Hàn cũng làm được món đậu phụ thối, nghênh đón tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử nhìn thấy Đại Bảo Bảo ăn ngấu nghiến từng miếng đậu phụ thối chiên giòn, cũng rất muốn học theo. Nhưng mà nghĩ tới gần đây bữa ăn nào mẫu hậu cũng nhìn nó chằm chằm, khiến nó phải ăn từng miếng từng miếng nhỏ, tiểu Thái tử nuốt nước miếng, chậm rãi cắn miếng đậu phụ, phải cắn tới bốn lần mới ăn xong.
Lâm Hàn buồn bực: “Dịch nhi không thích? Vậy đừng ăn nữa. Cửu mẫu làm món khác cho con.”
Tiểu Thái tử cuống quýt lắc đầu: “Không phải. Cửu mẫu, phụ hoàng và mẫu hậu nói ăn cơm ăn ngấu nghiến dễ bị sặc chết, không cho con ăn ngấu nghiến.”
Đại Bảo Bảo dừng lại: “Nương, con không muốn bị sặc chết.”
“Vậy con cũng chậm một chút.” Lâm Hàn quay sang tiểu Thái tử: “Phụ hoàng và mẫu hậu con nói đúng. Ăn quá nhanh còn dễ bị đau dạ dày.” Nàng đưa tay chỉ vào vị trí dạ dày: “Ta cũng không cho Đại Bảo Bảo ăn quá nhanh, nhưng nó không nghe lời nên ta không nói nữa. Chờ khi nào đau dạ dày tới mức khóc thét thì sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Sở Đại Bảo Bảo trừng lớn hai mắt: “Nương!”
Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng: “Con lại làm sao vậy?
“Nương muốn con bị đau phát khóc sao?” Tiểu hài nhi không dám tin tưởng: “Sao nương lại trở nên giống cha như vậy. Nương hư như vậy, con sẽ không thích nương nữa.”
Mỗi lần tiểu Thái tử tới đây đều nghe được mấy lời này, nhịn không được hỏi: “Vậy ngươi thích ai?”
“Ta thích, ta thích bản thân ta.” Tiểu hài tử nói xong còn dùng sức gật đầu: “Ta thích chính mình!”
Lâm Hàn: “Có phải ta đã nói với con trong miệng có đồ ăn thì không được phép nói chuyện không.”
Tiểu hài tử muốn nói không có, nhưng vừa há mồm lại phát hiện trong miệng có nửa miếng đậu phụ thối, theo bản năng muốn nuốt vào, ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện không thể ăn ngấu nghiến, vội vàng nhai vài cái mới dám nuốt xuống.
Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng dặn dò nha hoàn đi hái một ít anh đào.
Lâm Hàn cảm thấy bọn nó đã tiêu hóa được số đậu phụ thối thì sai nha hoàn mang anh đào lên.
Mấy hài tử ăn anh đào xong đã no căng, cứ ở lì trong phòng chơi đùa chẳng thèm ra ngoài.
Lâm Hàn lo lắng bọn nó bị cảm lạnh, sai nha hoàn đưa mấy cái đệm bông mỏng mỏng qua đó, lại cảm thấy đệm bông này quá mỏng.
Suy tư một lát, nàng lại sai hạ nhân lấy số bông đã phơi khô ra, đập bông rồi làm cho đám hài tử mấy cái chăn nhỏ.
Trong phủ không phải không có tơ lụa, nhưng tơ lụa làm quá dày sẽ nóng, nếu làm ít lại quá mỏng, có thể dùng tạm nhưng nếu trải trên sàn đầu gối vẫn sẽ bị cộm.
Sở Tu Viễn về phủ thì thấy Lâm Hàn đang làm gì đó với một thứ giống cánh cung, cười hỏi: “Phu nhân, đang học chơi đàn không hầu à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận