Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 279 - Thịt ba chỉ nướng 2




Thịt ba chỉ nướng 2
Sở Tu Viễn không thích thứ hạt lúa không có hương vị này, dứt khoát tách ra rồi đưa hết chol Lâm Hàn. Sau đó hai phu thê đi rửa mặt chải đầu, chờ tới giờ dùng bữa chính.
Sau khi ăn xong, Lâm Hàn và mấy hài tử về phòng nghỉ ngơi, Sở Tu Viễn tiến cung diện thánh để hỏi về chuyện cho mấy hài tử đi bán dưa.
Sáng hôm sau, Sở gia vừa mới dùng bữa xong đã thấy tiểu Thái tử tới.
Sở Dương dẫn nó và Sở Ngọc đến Hầu phủ của Sở Mộc hái dưa.
Sở Mộc đang ở quan ngoại, dưa ở Hầu phủ không có ai ăn, ba hài tử đã hái hai sọt khổ qua cùng với hai sọ dưa lê và dưa chuột.
Tiểu Thái tử thử kéo một cái sọt nhưng lại kéo không nổi: “Đại Dương, nhiều như vậy sao mà mang đi được?”
Lâm Hàn từng đề cập tới chuyện thưởng dưa cho những hạ nhân làm việc nghiêm túc trước mặt mấy hài tử, cho nên lúc Sở Dương hái đều chọn những trái nhỏ, vẻ ngoài xấu xí, cũng không nghĩ sẽ hái thêm: “Dưa bấy nhiêu là được rồi. Chúng ta hái thêm hai sọt khổ qua nữa. Thứ kia rất mau chín, người trong phủ bọn ta cũng không thích ăn.”
Tiểu Thái tử nghe vậy lập tức sáng mắt: “Mẫu hậu của ta cũng không thích ăn.”
Sở Ngọc thuận miệng hỏi: “Hoàng Hậu cô mẫu thích ăn cái gì?”
Tiểu Thái tử nghĩ một hồ: “Mẫu hậu thích ăn vải, anh đào và dâu tây.”
“Cô mẫu thật biết ăn đó.” Sở Ngọc nói: “Ta cũng thích ăn mấy thứ đó. Nhưng mà nhà bọn ta chỉ có một cây vải và một cây anh đào thôi.”
Tiểu Thái tử gật đầu: “Ta biết. Phụ hoàng nói hai năm nữa là vải và anh đào ở vườn Phù Dung kết quả rồi. Đến lúc đó ta sẽ mang cho các ngươi.” Tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ: “Chúng ta học theo Mộc biểu ca, trèo lên cây vừa hái vừa ăn.”
Sở Ngọc vội hỏi: “Một lời đã định?”
“Cô là Thái tử, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh.” Tiểu Thái tử ưỡn ngực nói.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn thấy ba hài tử đi mãi chưa về nên mò sang tìm, kết quả vừa vào cửa đã nghe được câu nói đó. Lâm Hàn buồn cười: “Còn nói chuyện sao.”
Ba hài tử đồng loạt quay đầu, trăm miệng một lời: “Sao hai người lại tới?”
“Tới giúp các con dọn trái cây.” Lâm Hàn bước qua đó, phát hiện dưa còn lại ở trên cây vừa lớn vừa đẹp, Lâm Hàn vô cùng hài lòng: “Dịch nhi, lúc đến chợ đông không được nói phụ hoàng, mẫu hẫu, phải nói cha, nương có biết không. Nếu có người hỏi con có phải là Thái tử không, con phải nói bọn họ đã nhận sai người. Tuyệt đối không được để người khác nhận ra.”
Tiểu Thái tử nghiêm túc nói: “Con biết rồi, cữu mẫu, phụ —— cha đã nói qua.”
“Thật ngoan.” Lâm Hàn sờ đầu tiểu Thái tử, giúp mấy hài tử hái hết số khổ qua chín xuống, lại đến cách vách hái thêm vài quả khổ qua.
Kết quả là hái được đầy sáu sọt khổ qua, mỗi sọt nặng đến bốn năm chục cân.
Sở Tu Viễn nhìn chằm chằm cấm vệ đang cẩn thận chất đồ lên xe, nhịn không được hỏi Lâm Hàn: “Lần này vẫn bán theo quả sao?”
“Lần này bán theo cân.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục nói.
“Năm trước Đại Bảo bán mấy thứ này đã từng nói với mọi người, hạt giống đó có thể mang đi trồng, rất dễ sống, chắc chắn đã có không ít người trồng thử.” Lâm Hàn nói: “Trước kia ta cũng đã cho Hà An ra ngoài bán dưa. Nhìn thấy Đại Bảo bán đắt hàng như vậy, những người đã trồng mấy loại quả này chắc chắn sẽ mang ra bán. Kể từ đó tới nay tất nhiên đã trồng được rất nhiều. Cho dù không nhiều lắm thì cả chợ đông cũng không phải chỉ còn mỗi nhà chúng ta bán thứ này nữa.”
Sở Tu Viễn: “Vậy ta và nàng có đi không?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Đại Bảo chín tuổi, Nhị Bảo tám tuổi, nên học cách gánh vác trách nhiệm.”
Sở Tu Viễn cũng có ý này, tiễn hài tử đi, dặn dò cấm vệ chăm sóc cho bọn nó, phu thê hai người trở về phòng ai bận việc nấy.
Gần đến buổi trưa, Lâm Hàn từ nhà bếp đi ra đã nghe được âm thanh ríu rít của đám hài tử.
Lâm Hàn lần theo âm thanh đi tới, đã thấy bọn nó đang ở rừng cây ăn quả: “Bán xong rồi?”
“Xong rồi.” Sở Dương gật đầu: “Nhưng lần này bán không tốt lắm.”
Lâm Hàn: “Vì sao?”
Sở Ngọc vội vàng nói: “Bọn họ chê dưa của chúng ta vừa nhỏ vừa xấu. Còn nói của người khác vừa to vừa tròn, còn rẻ hơn chúng ta. Ca nói của chúng ta rất ngọt, bổ ra cho bọn họ nếm thử, bọn họ thấy ngọt thật mới chịu mua. Nếu không có tới chiều cũng không bán hết.”
Dưa và khổ qua đã không còn hiếm nữa, khách nhân bắt bẻ là chuyện bình thường. Nhưng nàng sở dĩ cho bọn nó hái những quả khó coi, thứ nhất là có thể mài giũa tính tình của bọn no, thứ hai những thứ đó đều là dưa từ không gian lấy ra trồng, được hạ nhân chăm sóc tỉ mỉ, hương vị tất nhiên ngon hơn dưa ở ngoài, kiểu gì cũng sẽ bán được thôi.
Nhưng Lâm Hàn cũng không nói mấy chuyện này: “Nhưng mà các con vẫn bán hết không phải sao? Ta cảm thấy các con đã lợi hại hơn năm trước rồi, đã sai nhà bếp chuẩn bị sườn dê cho các con, thịt kho tàu và cả bánh nướng áp chảo nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận