Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 556 - Trừng phạt cảnh cáo 3




Trừng phạt cảnh cáo 3
Thái tử còn trẻ, chưa trải qua chuyện gì, để nó biết chỉ khiến nó rối loạn. Cho dù Sở Tu Viễn bảo nàng nói với Thái tử, Lâm Hàn cũng sẽ không nói.
Nhưng Lâm Hàn cũng không rảnh rỗi.
Sáng ngày hôm sau, Sở Dương và Sở Ngọc tới Thái Học, Đại Bảo Bảo đến học đường, Lâm Hàn thay nam trang muốn cưỡi ngựa đi ra ngoài, ra đến cổng thì bị thị vệ trong phủ ngăn cản, trong lòng Lâm Hàn có chuyện nên cũng không phí lời với thị vệ, chỉ hỏi một câu, có phải đánh thắng được bọn họ là có thể ra ngoài không.
Thị vệ thua.
Lâm Hàn đến chợ Đông, đi thẳng đến quán rượu tìm người buôn chuyện.
Sau hơn một tháng, ngày mùng mười tháng mười tầm khoảng giờ Sửu, lúc con người ta mệt mỏi nhất, Lâm Hàn khẽ khàng nhảy xuống giường, lần mò trong bóng tối mở tủ y phục ra, lấy bộ xiêm y mà nàng đặc biệt thu dọn từ ban chiều ra.
Lâm Hàn quay người lại, ăn vận chỉnh tề trước giường, không thấy Sở Tu Viễn cựa quậy mới lẳng lặng đi ra bên ngoài, trèo tường rồi đi thẳng về phía Đông Bắc.
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Sở Tu Viễn ngồi dậy, trông thấy Lâm Hàn vẫn còn đang say giấc bèn rón ra rón rén mặc y phục vào, đi ra bên ngoài mới dám vươn vai vặn eo, thong thả thở một hơi dài.
Sau đó Sở Tu Viễn đi luyện kiếm như ngày thường.
Thế nhưng tâm trạng tốt của đại tướng quân chỉ duy trì đến giờ Tỵ hai khắc.
Giờ Tỵ hai khắc sau khi hạ triều, trăm quan đi ra khỏi Tuyên Thất thì phát hiện vẻ mặt của Sở Tu Viễn và Sở Mộc vẫn như thường, có người không kiềm lòng được hỏi: “Đại tướng quân, có phải ngài vẫn chưa biết đúng không?”
Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Biết cái gì?”
Người nọ nói: “Tiền gia xảy ra chuyện rồi.”
Sở Tu Viễn lấy làm khó hiểu: “Tiền gia?”
Tôn Đình Úy nghe thấy thế thì bước đến nhỏ giọng nói: “Nhà của Tiền mỹ nhân.”
Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Nhà của nàng ta làm sao?”
Sở Mộc nói theo: “Đúng thế. Tại sao bọn ta phải biết?”
Tôn Đình Uý bị nữ tế của mình làm cho không nói nên lời.
Sở Tu Viễn thấy vậy thì không hiểu sao lại buồn cười: “Có liên quan đến bọn ta ư?”
Tôn Đình Úy: “… Không.”
Sở Mộc tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao bọn ta nhất định phải biết?”
Lời này khiến tất cả mọi người cứng đờ.
Sở Tu Viễn là ai? Là đại tướng quân dưới một người trên vạn người.
Chức quan lớn nhất của Tiền gia là Trung thị lang. Trung thị lang chỉ là cận thần trong cung, bên cạnh bệ hạ không có mười thì cũng phải có tám người.
Loại người này nào đáng để Sở Tu Viễn nhớ.
Người trước đó hỏi ngượng ngùng xấu hổ, không khỏi nói với Sở Tu Viễn rằng: “Hạ quan cảm thấy chuyện ấy nhốn nháo xôn xao, nên chắc hẳn đại tướng quân biết. Quên mất rằng đại tướng quân ngoài ra khỏi phủ chính là hoàng cung, không cần đi qua đường xá nên không thể biết được.”
Sở Tu Viễn càng khó hiểu, hắn hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?”
Sở Mộc gật đầu: “Đúng, Tiền mỹ nhân làm sao?” sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có liên quan tới đứa bé ư?”
Tôn Đình Uý vội vàng nói: “Không có liên quan. Cho dù có liên quan tới đứa trẻ, bọn ta cũng không thể nào biết được.”
Sở Mộc ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, chuyện của hậu cung không có sự cho phép của Hoàng đế thì Hoàng hậu cũng không dám nói ra bên ngoài.
Sở Tu Viễn quay sang cái người hỏi hắn đầu tiên, ra hiệu cho gã nói tiếp.
Người đó nhỏ giọng nói: “Chính viện của Tiền gia chỉ trong một đêm đã sụp.”
Sở Tu Viễn và Sở Mộc cùng hỏi: “Địa long trở mình?”
Người đó lắc đầu: “Không phải. Có người nói nghe thấy tiếng sấm sét, là bị sét đánh, có người nói là căn nhà ấy lâu năm không tu sửa, tóm lại bất kể lý do là gì thì vẫn là bỗng dưng sụp đổ.”
Sở Tu Viễn có một dự cảm không lành, lại có cảm giác không thể nào, đêm qua trước khi đi ngủ hắn ôm Lâm Hàn ở bên cạnh, Lâm Hàn đi ra ngoài thì hắn không thể không biết được: “Người không sao chứ?”
Người kia lắc đầu: “Không rõ. Có điều không có người chết. Có chuyện thì cũng không phải chuyện lớn gì.”
Sở Mộc không khỏi thắc mắc: “Chút chuyện cỏn con như thế cũng đáng để người nào người nấy như gặp quỷ vậy ư?”
Tôn Đình Úy không tán đồng lời của nữ tế mình: “Chuyện này không nhỏ đâu.”
Sở Mộc: “Trong thành có rất nhiều nhà cổ, sụp đổ không phải là chuyện rất bình thường ư?”
Tôn Đình Uý: “Tại sao hôm kia không sập, hôm nay không sập, mà hôm qua bệ hạ vừa thông báo với bên ngoài là Tiền mỹ nhân có mang thì ngay trong đêm nhà của Tiền gia liền sập?”
Sở Mộc quay sang nói với lão trượng của hắn: “Người muốn nói là Tiền mỹ nhân mang bầu sát tinh ư? Người có ngốc không đấy, đứa bé trong bụng của Tiền mỹ nhân có một nửa của bệ hạ, đến cả một đứa trẻ mà bệ hạ cũng không bảo vệ nổi ư? Người muốn đổ lên quỷ thần là do người của Tiền gia làm chuyện khuất tất, nên ông trời không nhìn nổi, nên sét đánh phạt cảnh cáo ư.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận