Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 64 - Đại tướng quân 4




Đại tướng quân 4
“Nghe người ta nói thôi. Ăn ngon không?” Lâm Hàn nghe một chiến hữu đến từ nông thôn nói. Còn nói ăn no liền cởi giày, xắn quần xuống sông bắt cá, hoặc trèo cây móc trứng chim. Nếu là mùa thu, đào một cái hố ở ruộng, lấy vài củ khoai lang từ ruộng người ta, lại tìm chút lúa đậu nướng khoai lang tại chỗ.
Khi đó Lâm Hàn tò mò, đào khoai lang của người ta sẽ không bị mắng sao? Nghe chiến hữu nói mới biết được khoai lang kia là cây trồng sản lượng cao, khi hắn còn bé, người ta trồng khoai lang hơn phân nửa là giữ lại cho gia súc ăn, thiếu đi vài củ cũng không ai để ý.
Nếu là người quen thì có khi còn chủ động cho bọn họ mấy củ nữa.
Hồng Lăng không chút nghi ngờ: “Đói bụng thì cái gì cũng ngon.”
“Sang năm rải một chút ở góc tường, trồng cho mấy hài tử nếm thử.” Lâm Hàn nói.
Lúc Hồng Lăng nói vốn tưởng rằng Lâm Hàn sẽ khinh bỉ nàng ấy, nghe vậy nhịn không được nở nụ cười: “Vậy để Hà An ghi lại trên trúc giản để ghi nhớ, nhỡ đâu chúng ta lại quên.”
“Cái gì vậy?”
Giọng nói Sở Dương truyền vào, Lâm Hàn ngẩng đầu, liền nhìn thấy Sở Ngọc nhảy nhót đi vào theo.
“Hoa bí ngô chiên giòn, nếm thử xem.” Lâm Hàn chỉ vào bàn ăn.
Sở Dương thấy trên bàn ăn chỉ có năm miếng, mỗi miếng còn không to bằng bàn tay của cậu bé: “Chỉ có chừng này thôi ạ?”
“Đã hái hết số hoa có thể ăn rồi, chỉ làm có chừng này thôi.” Lâm Hàn kẹp một miếng đưa cho cậu, lại gắp cho Sở Ngọc một miếng: “Cầm tay ăn.”
“Nương!”
Lâm Hàn sợ tới mức tay run lên, Sở Ngọc vội vàng cướp đi.
“Nương biết còn có Đại Bảo Bảo nữa.” Lâm Hàn giả vờ tìm một chút: “Miếng này là to nhất, cho con này.”
Tiểu hài tử mới ba tuổi, mấy miếng bánh không chênh lệch bao nhiêu, nhìn không ra miếng nào to hơn miếng nào, nghe vậy lầm tưởng của mình là to nhất, nâng cằm nhìn hai huynh trưởng, của đệ là to nhất!
Sở Dương liếc cậu nhóc một cái, Sở Ngọc dứt khoát đến nhìn cũng không thèm nhìn, nhanh chóng ăn xong liền thò tay vào trong đĩa, đến khi cầm trên tay mới phát hiện: “Nương ăn chưa?”
“Làm cho các con ăn thôi.” Trên người có tiền, mấy ngày nay Lâm Hàn cũng ăn không ít thịt cá thịt gà trứng gà, cũng không thèm ăn như lúc trước, nhìn thấy thịt mỡ đều nhịn không được nuốt nước miếng: “Nếu ta muốn ăn sẽ bảo mấy người Hồng Lăng đi ra ngoài tìm mua.”
Hồng Lăng cũng cho rằng như vậy: “Đúng vậy. Nhị công tử, thứ này khắp nơi đều có. Phủ chúng ta ít do ít cây thôi.”
“Người bên ngoài không ăn sao?” Sở nhị công tử cũng không phải dễ lừa gạt như vậy.
Lâm Hàn cười nói: “Người ngoài muốn ăn, nhưng bọn họ không có tiền mua chảo sắt. Để làm ra cái chảo sắt kia cũng phải tốn mấy đồng tiền. Số tiền kia đủ cho cả một nhà sống cả năm đấy.”
“Vậy nhà bọn họ không có nô bộc ạ?” Tiểu Sở Ngọc không khỏi hỏi.
Đại công tử lườm đệ đệ một cái: “Sao đệ lại ngốc như mấy nàng ấy thế? Nhà chúng ta mời được nha hoàn bà tử là do có tiền cha vất vả đánh giặc kiếm được. Nhà bọn họ không đánh trận, chỉ có thể dựa vào làm ruộng. Đệ không nghe thấy lão Hà nói, tiền kiếm được cũng không đủ để khám bệnh, lấy cái gì mà mua chảo sắt.”
Sở Tiểu Nhị sửng sốt, phản ứng lại kinh hãi kêu lên: “Đệ chỉ nói có một câu thôi mà đại ca nói nhiều như vậy à?”
“Ai bảo đệ ngốc chứ, ta cũng không muốn nói nhiều vậy đâu, nói nhiều khát nước.” Đại công tử lại liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, bảo nha hoàn của mình rót nước.
Tiểu Sở Ngọc vội vàng tìm Lâm Hàn giúp cậu bé.
“Ca ca nói đúng. Có thể biết vì sao Khương Thuần Quân lại muốn tìm ta để xin dây khoai lang không? Sản lượng mỗi mẫu là hai ngàn cân, nếu như nhà nào cũng trồng hai mẫu, mùa đông cũng sẽ không bị đói.” Lâm Hàn nói.
Trong mắt Tiểu Sở Ngọc sáng ngời: “Nương thật lợi hại!”
Lâm Hàn đỡ trán, nói nhiều như vậy hài tử này liền nhớ kỹ khoai lang là do nàng “phát hiện ra”.
“Bệ hạ mới là người lợi hại. Ta phát hiện thứ kia cũng không thể bảo toàn bộ dân chúng trong thiên hạ đều trồng, chỉ có bệ hạ mới có thể ra lệnh cho dân chúng trong thiên hạ.” Lâm Hàn nói: “Dân chúng chưa từng thấy qua thứ kia, ta nói sản lượng mỗi mẫu là vạn cân bọn họ cũng không tin.”
Tiểu Sở Ngọc há miệng muốn nói cái gì, Sở Dương giành nói trước: “Miếng này đệ có ăn nữa không? Không ăn thì cho ta.”
Hài tử vừa thấy trong đĩa không còn miếng nào, vội vàng cắn miếng bánh trong tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận