Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 527 - Đồng tính luyến ái nam 4




Đồng tính luyến ái nam 4
Cô nương nọ quay đầu lại nhìn đám người Lâm Hàn: “Ngươi có cảm thấy những người kia có hơi quen mắt không?”
Tiểu nha hoàn xuôi theo ánh mắt của nàng ấy quan sát một lượt, khe khẽ lắc đầu đáp: “Không cảm thấy ạ. Cô nương đã từng gặp bọn họ rồi ư?”
Cô nương nọ đáp: “Chưa từng. Là ta cảm thấy tên của hai đứa trẻ kia quen tai, giống y tên của mấy đứa trẻ nhà đại tướng quân.”
Tiểu nha hoàn kinh ngạc thốt lên một tiếng, đè thấp giọng hỏi: “Đại tướng quân? Thúc phụ của Sở tiểu hầu gia?”
Nói ra lại chợt nghĩ đến: “Vừa nãy đứa trẻ nọ gọi Sở Bạch Bạch, chẳng lẽ là con trai út của đại tướng quân Sở Bạch ư? Tiểu Ngọc thật ra là Sở Ngọc? Cái người thân hình cao to là đại tướng quân, còn một người thấp hơn, trông rất xinh đẹp là phu nhân đại tướng quân?”
Cô nương nọ chau mày lại, đáp: “Rất giống bọn họ. Tuổi tác cũng giống. Ta từng nghe cha kể dáng vẻ lúc tám chín tuổi của con trai út đại tướng quân. Nam tử cao to kia cũng hơi giống Tắc Bắc hầu.”
Tiểu nha hoàn vội vàng nhìn mấy người đã đi xa kia: “Nếu như phu nhân của đại tướng quân xinh đẹp như thế thì có nữ tử nhất kiến chung tình với nàng ấy, há chẳng phải là rất bình thường sao?”
Sắc mặt của cô nương nọ thoắt cái trở nên tái xanh: “Ta nào có biết!” nói xong bèn cất bước đi.
Lâm Hàn không khỏi quay sang nói với Sở Tu Viễn rằng: “Sao ta cảm thấy có người đang nói về ta thế nhỉ.”
Sở Tu Viễn: “Nàng ăn mặc như thế này, không nói nàng mới là lạ.”
Đại Bảo Bảo nghe thấy thế bèn liếc nhìn nương nó: “Có phải nói nương xinh đẹp không ạ?”
Sở Tu Viễn rất muốn nói, sao ở chỗ nào cũng đều có con thế.
Nhưng hắn biết một khi thốt ra lời này, thằng bé lại bảy mồm tám mỏ với hắn không ngớt.
Sở Tu Viễn bèn dứt khoát đáp: “Đúng! Còn muốn gả cho nương của con.”
Đại Bảo Bảo vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của nương nó: “Không được!”
Tay Lâm Hàn bị đau, không khỏi trừng mắt với Sở Tu Viễn, có thể đừng dọa nạt cậu được hay không.
Tiểu Thái tử nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn rồi nói thay cữu phụ nó: “Cữu mẫu, con cảm thấy lời cữu phụ nói là thật đó.”
Đại Bảo Bảo cao giọng nói: “Ta không đồng ý!”
Thái tử buồn cười: “Đệ không đồng ý cũng vô dụng.” Không đợi thằng bé mở miệng đã nói tiếp: “Bởi vì không đến lượt đệ không đồng ý. Bọn họ đều không qua được một ải của cữu phụ.”
Đại Bảo Bảo yên lòng, buông cánh tay Lâm Hàn ra: “Nương, sau này đừng ăn vận như thế này nữa.” Rồi cậu lại sợ Lâm Hàn không vui: “Ở nhà thì có thể, ở bên ngoài thì không thể.”
Sở Tu Viễn lấy làm vui sướng: “Phu nhân, đã nghe thấy chưa?”
Lâm Hàn lườm Sở Tu Viễn một cái, trông thấy cửa hàng hương liệu nàng liền đẩy cánh tay đang ở trên vai ra, rút một tay khác ra khỏi tay của Đại Bảo Bảo: “Ở bên ngoài chờ.”
Đại Bảo Bảo nhảy một bước đến bên cạnh Lâm Hàn: “Nương dùng tiền của con này.”
Hương liệu đến từ Tây Vực rất đắt, tiền trong hà bao của Đại Bảo Bảo đã bị cậu tiêu mất hơn nửa rồi, đến nỗi mà Lâm Hàn chọn ba loại hương liệu, mỗi loại lấy nửa cân, Đại Bảo Bảo cũng đều không mua nổi.
Vẫn là Lâm Hàn lấy tiền của mình ra, rồi lại thương lượng với chưởng quỹ bán rẻ hơn đôi chút, tiền của hai người mới gắng gượng đủ.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng hương liệu, Đại Bảo Bảo bắt đầu xì xầm: “Nương ơi, đồ của nhà bọn họ đắt quá, sau này đừng đến nhà bọn họ mua nữa.”
Lâm Hàn nói thầm, rõ ràng là do trước đó con tiêu quá nhiều. Nhưng miệng lại bảo: “Nương nghe Đại Bảo Bảo, lại mua hương liệu nữa thì sẽ so giá ba nhà.”
Đại Bảo Bảo vô thức hỏi: “Tại sao không phải là hôm nay ạ?”
Lâm Hàn đáp: “Sắp đến trưa rồi.” rồi quay sang nói với ba đứa trẻ con đang đợi ở bên đường: “Có đói không?”
Thái tử nói đầu tiên: “Không đói ạ.”
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, quay về hay là lại đi tiếp?
Ở bên cạnh có bốn đứa trẻ con nên Sở Tu Viễn muốn quay về.
Nhưng hiếm có khi hắn với Lâm Hàn ra ngoài một lần, quay về như thế Sở Tu Viễn lại không cam tâm: “Xem tiếp xem có gì muốn mua nữa không?”
Về đến nhà, bốn đứa trẻ con đi phân chia “chiến lợi phẩm” của chúng nó, Lâm Hàn dặn dò phòng bếp nương thịt dê xiên, sau đó lại kêu đầu bếp ngâm một ít gạo tẻ.
Thịt dê xiên nướng xong, Lâm Hàn bảo đầu bếp vớt gạo ra rồi rải ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, rồi quay về chính viện ăn cơm.
Ăn cơm xong, Lâm Hàn nhìn mấy đứa trẻ uống ít nước trà, trông coi bọn họ một chốc rồi bảo bọn họ đi ngủ trưa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận