Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 141 - Họa từ miệng mà ra 5




Họa từ miệng mà ra 5
Tiểu hài tử lại ngoan ngoãn ngồi xuống. Lâm Hàn đưa bé con beo béo cho Sở Tu Viễn. Tiểu hài tử không muốn, Sở Tu Viễn nói một câu “Nương con mệt rồi”, tiểu hài tử mới chịu ngồi yên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.
Lâm Hàn bị một đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm, hơn nữa chủ nhân của ánh mắt này lúc yên tĩnh là một bé con trăng trắng giống như một thiên sứ nhỏ. Lâm Hàn chịu không nổi, nhưng nàng biết nếu nhất thời thỏa hiệp, sau này lại muốn thay đổi cậu nhóc lại càng khó khăn, liền cố ý giả vờ không nhìn thấy, hỏi Sở Tu Viễn: “Ta thấy ánh mắt Vãn công chúa rất giống Đại Bảo Bảo, có phải nương của Đại Bảo Bảo trông rất giống nàng ấy không?”
Sở Tu Viễn cũng sắp quên thê tử trước đây của hắn trông như thế nào rồi. Dù sao hai người thành thân không được bao lâu thì Sở Tu Viễn đã lên chiến trường. Trở về được vài ngày lại đi, đến khi trở về nàng ấy đã không còn trên nhân thế nữa.
Lâm Hàn bất thình lình hỏi như vậy, Sở Tu Viễn cố gắng nhớ lại một hồi lâu mới nhớ ra: “Nàng ấy và Vãn công chúa đều có mặt tròn, cũng có vài phần giống, nhưng Vãn công chúa lại giống Hàn vương nhất.”
Nghe được hai chữ “Hàn vương”, Lâm Hàn không khỏi nghĩ đến thuyết âm mưu: “Không phải nàng ấy là người của Hàn vương đấy chứ?”
Sở Tu Viễn sửng sốt.
Bọn nha hoàn đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn phản ứng lại, dở khóc dở cười: “Không phải. Hoàng hậu a tỷ đã tìm người điều tra qua, lúc ấy chọn nàng ấy chính là bởi cảm thấy nàng ấy thành thật, không nghĩ tới...” làm ra chuyện như vậy.
Đại Bảo Bảo ở trong ngực hắn, Sở Tu Viễn không nói thẳng ra.
“Ngươi không cảm thấy nàng ấy cũng dễ dàng như trưởng công chúa sao?” Lâm Hàn nhỏ giọng hỏi.
Sở Tu Viễn không khỏi quay về phía về phía nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Hàn lập tức hiểu rõ nàng đoán đúng, nhịn không được nở nụ cười: “Tướng quân, đã từng nghe nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại chưa?”
“Ta chỉ nghe nói miệng lưỡi bén nhọn thôi.” Sở Tu Viễn tức giận nói.
Lâm Hàn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo Bảo, đứng dậy và rời đi.
“Làm gì thế?” Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Giận rồi à?”
Lâm Hàn dừng lại: “Ta là người nhỏ mọn vậy à?” Nàng lườm hắn một cái, liền đi về phía phòng bếp, lệnh cho đầu bếp nấu mấy quả trứng gà, để dành cho mấy hài tử khi nào đói bụng thì ăn.
Bình thường khi thời tiết mát mẻ, đến khi trời tối mấy hài tử liền trèo lên giường đi ngủ. Nhưng hôm nay trời nóng, mấy hài tử chưa tới giờ Hợi sẽ không chịu đi ngủ.
Bọn họ mỗi ngày trời chưa tối đã ăn cơm, đến giờ Hợi Sở Ngọc và Sở Dương đã đói bụng. Lúc trước buổi tối đều ăn trái cây, Lâm Hàn cảm thấy buổi tối ăn trái cây cứng không dễ tiêu hóa, liền muốn tìm cho bọn họ một món khác để thay thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có trứng gà là tiết kiệm nhất —— nguội cũng có thể ăn, còn có nhiều dinh dưỡng hơn cháo và bánh.
Sở Tu Viễn đối với chuyện trong phòng bếp không có hứng thú, liền ôm Đại Bảo Bảo đứng lên: “Chúng ta đi xem ca ca con hái quả sung.”
Lâm Hàn trồng quả sung giống như nho, còn chưa đến mùa sai quả. Sở Mộc tìm khắp hai gốc cây lớn mới tìm ra được năm trái. Thấy Sở Tu Viễn tới, Sở Mộc liền chuyển đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Chúng ta mỗi người một trái, đừng cho Bảo Bảo ăn.”
Sở Tu Viễn lại muốn cho hắn một cước, mười tám tuổi, sao lại giống như một hài tử vậy.
“Các ngươi ăn đi, Đại Bảo Bảo sẽ ăn thịt.” Tiểu hài tử cũng không phải quá mập, nhưng Đại tướng quân chưa từng ôm hài tử, chỉ ôm một lúc mà đã thấy cánh tay mỏi nhừ, dứt khoát để cho tiểu hài tử ngồi trên vai hắn.
Tiểu hài tử sợ tới mức bắt lấy cánh tay hắn, nào còn nhớ rõ quả sung gì, tùy ý cha khiêng mình trở về chủ viện.
Hôm sau, trời sáng, ngày thành thân của Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cũng càng ngày càng gần.
Sở Tu Viễn sau khi hạ triều bị mấy bằng hữu vây quanh hỏi xem ngày bái đường đó định làm như thế nào. Sở Tu Viễn ám chỉ hết thảy nghe theo bệ hạ, bằng hữu của hắn liền biết ngày đó bệ hạ sẽ qua, nhất thời bỏ đi ý niệm để hắn mời khách trong đầu, cũng không dám đưa ra xem lễ.
Hàn vương lòng dạ khó lường, thích ra chiêu bất thình lình, ngày mười tám tháng sáu ngoại trừ đế hậu còn có tiểu thái tử, Sở Tu Viễn cũng không dám mời bằng hữu tới đây. Nếu chẳng may tùy tùng hoặc người đánh xe của bọn họ là người của Hàn vương, ở trong hôn lễ của hắn gây ra chuyện gì thì hắn mới thực sự ôm danh khắc thê. Huống chi hắn đã đáp ứng với Lâm Hàn đợi tổ chức hôn lễ xong mới mời bằng hữu đến tụ tập ở nhà, nếu đổi ý thì có khi đêm động phòng hoa chúc của hắn lại biến thành diễn võ trường mất.
Bằng hữu có thể không mời, nhưng Lâm Trường Quân bên kia phải làm bộ một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận