Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 131 - Già cả mắt mờ 1




Già cả mắt mờ 1
Sở Mộc: “Tướng mạo xuất chúng chỉ chiếm số ít.”
“Bởi vì mỹ mạo rất hiếm. Giống như thúc phụ của ngươi đã bao nhiêu đó tuổi, tìm trong toàn bộ huyện Lễ Tuyền này cũng không tìm ra quá ba người có diện mạo đường đường như hắn.” Lâm Hàn nói: “Ta nghe Hoàng Kỳ nói, hảo bằng hữu kia của ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tử Diệp, ngươi cảm thấy điều này là bình thường —— người có lòng yêu cái đẹp thì làm sao, có phải chỉ vì hắn lớn lên tuấn tú không phải sao.” Nàng không đợi hắn giải thích đã nói tiếp: “Nếu đổi thành cha ta thì ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Trong đầu Sở Mộc hiện ra hai chữ —— đáng khinh. Ngẩng đầu đối mặt với một đôi mắt biết cười, tiểu hầu gia hơi đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Ta… Ta chỉ cảm thấy yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Dừng một chút: “Còn rất vui vẻ vì nhà ta có một nha hoàn xinh đẹp như vậy, ta đã quên —— đã quên suy xét các khía cạnh khác.”
“Quân tử cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào nha hoàn trong phủ người ta.” Lâm Hàn nói: “Chỉ một mỹ nhân đã khiến cho hắn ta quên mất mình đang ở đâu, người như vậy có thể làm được chuyện gì lớn chứ.” Tạm dừng một chút, nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn gật đầu tán đồng, ý bảo Lâm Hàn tiếp tục.
“Ngươi có thể kết bạn uống rượu, nhưng này tâm tư phải chính trực.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc vò đầu: “Đã biết, thẩm thẩm.”
Lâm Hàn thấy hắn lại nói cho có lệ, không nhịn được nhíu mày, nghĩ lại Sở Mộc từ nhỏ không cha không nương, do tổ mẫu trông chừng, thúc phụ không thân thiết với hắn và cũng chẳng rảnh trông nom chằm chằm, hôm nay những lời nàng nói có lẽ trước đây Sở Mộc cũng chưa từng nghe qua, bắt hắn phải nhớ ngay lập tức thì thật có chút làm khó người khác.
“Đám Bảo Bảo đang ở phía sau, ngươi đi xem một chút đừng để bọn nó quậy phá, ta và thúc phụ của ngươi nói chuyện một chút.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc kinh ngạc: “Như vậy là xong rồi?”
“Còn muốn ta nói đến miệng đắng lưỡi khô à?” Lâm Hàn trừng mắt hắn.
Sở Mộc vội vàng nói: “Không có, không có.” Cất bước chạy mất, quả thực là sợ chậm một chút sẽ bị Lâm Hàn nói tiếp.
Sở Tu Viễn vẫn luôn bàng quan, phát hiện Lâm Hàn lúc nãy dường như đang suy tư gì đó, nhìn Sở Mộc đã đi xa mới hỏi: “Phu nhân có phải vẫn còn lời chưa nói xong?”
“Tướng quân đã nhìn ra?” Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở Tu Viễn cười nói: “Ta và nàng quen biết đã nhiều ngày, không nhìn ra điểm này thì đúng là ta không để bụng cái nhà này rồi.”
“Ta có thể nói thẳng ra sao?” Lâm Hàn thử thăm dò nói.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân nói thẳng là được.”
“Tướng quân sao lại thấy người nọ chí lớn nhưng tài mọn, đua đòi?”
Sở Tu Viễn nghĩ một chút: “Ta qua đó giả vờ nói chuyện phiếm với hắn ta, hỏi chuyện thị phi để xem tâm tư của hắn ta, hỏi mưu kế sách lược để xem kiến thức của hắn ta, rất dễ nhìn ra.”
“Sở Mộc không có.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn hiểu nàng đang muốn nói là Sở Mộc sao lại không phát hiện ra.
“Sở Mộc rất ít đàm luận chuyện trong triều với bằng hữu của hắn, đa số chỉ nói mấy chuyện nhàn thoại trong thành thôi.” Sở Tu Viễn nhớ lại tình huống lúc Sở Mộc đi chung với đám bằng hữu: “Hắn cho rằng mấy bằng hữu kia của hắn chỗ nào cũng tốt, nghe người ta nói bốc nói phét sẽ không cảm thấy họ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ngược lại cho rằng chí hướng rộng lớn.”
Lâm Hàn ngẫm lại đúng là có khả năng này, Sở Mộc mới mười tám, năm nay mới vào triều, ngoại trừ luyện binh xuất chinh thì cũng chưa tiếp xúc nhiều với thế sự, không hiểu biết nhiều chuyện cũng là chuyện bình thường.
“Ta thấy Sở Mộc cũng chưa chịu phục.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân có cao kiến gì?”
“Túy chi dĩ tửu nhi quan kì tính, kỳ chi dĩ sự nhi quan kì tín.” Lâm Hàn buột miệng thốt ra.
Trong mắt Sở Tu Viễn tràn ngập ý cười, vị phu nhân này của hắn quả không phải là người thường.
“Tướng quân cười cái gì?”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân nghĩ giống ta rồi.”
“A?” Lâm Hàn kinh ngạc, đối diện với sự tươi cười của hắn, bỗng cảm thấy hoảng hốt: “Vậy tướng quân, tướng quân tính làm như thế nào?” Vội vàng dùng lời nói che giấu sự khác thường của nàng.
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Ta ra mặt không thích hợp. Ngày khác để Viên Hạo dắt theo Sở Mộc đi thử xem sao.”
Viên Hạo là bộ hạ của Sở Tu Viễn, cũng là bằng hữu của hắn, lớn hơn Sở Tu Viễn ba tuổi, cũng là người đã nhìn Sở Mộc lớn lên. Nếu hắn ra mặt, Sở Mộc sẽ hoài nghi hắn có mục đích không đơn giản, cũng không dám không cho hắn mặt mũi.
“Biện pháp này của tướng quân rất tốt.” Lâm Hàn nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó cũng không tiếc lời khen.
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Cũng là nhờ phu nhân cơ trí.” Dừng một chút: “Việc này cứ xem như cho qua đi, miễn cho kia tiểu tử kia nghi ngờ.”
“Đương nhiên.” Lâm Hàn còn chưa có được mấy ngày nhàn nhã đâu, lập tức bỏ chuyện này ra sau đầu, một lòng “đối phó” với Đại Bảo Bảo.
Nhưng mà, ngày nhàn hạ lại qua thật mau.
Mười hai tháng sáu, ngày hưu mộc, trời âm u, thoạt nhìn như muốn đổ mưa, sau khi dùng bữa sáng xong Sở Tu Viễn đã bảo Sở Mộc ở nhà trông chừng hài tử, hắn và Lâm Hàn cùng nô bộc vệ úy đến chợ đông mua trang sức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận