Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 518 - Không có ý tốt 2




Không có ý tốt 2
Lâm Hàn: “Bích Hải sắp hai mươi rồi. Mấy ngày nay cứ rảnh là lại chui vào bếp, xem ra là muốn học thêm một ít bản lĩnh rồi. Vừa lúc nhà bếp cũng thiếu người, không bằng để hắn qua đó giúp đỡ đi, ta chọn một người khác cho Đại Bảo.”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Đại Bảo đi học năm ngày nghỉ một ngày, nếu hắn muốn học thì chờ ngày nghỉ của Đại Bảo tới rồi học sau. Học sinh ở Thái Học đều rơi vào khoảng hai mươi tuổi, nàng tìm cho Đại Bảo một thư đồng xấp xỉ tuổi nó, sau này lỡ xảy ra chuyện gì, làm sao mà giải quyết được.”
Bích Hải ở trong phủ nhiều năm, quy củ không tệ, cũng biết được một ít tình hình trong nhà của đại quan quý nhân trong thành. Theo Sở Dương đến Thái Học, chưa cần người ta giới thiệu, chỉ cần nhìn diện mạo và cách ăn diện bên ngoài là có thể đoán được người đó là công tử nhà ai.
Nghĩ tới chuyện này, Lâm Hàn nói: “Vậy để hắn đi theo Đại Bảo ba bốn năm gì đi. Đợi ba bốn năm sau lại hỏi hắn muốn làm gì, tránh việc cứ giữ người ta mãi rồi lại biến thành kẻ thù.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nàng có rảnh lo hắn nghĩ gì chi bằng cân nhắc cho đám nha hoàn trong phủ đi, một đám đã không còn nhỏ nữa, Hồng Lăng hai mốt hay hai hai rồi?”
Lâm Hàn: “Hồng Lăng đã nói chuyện của nàng ấy cứ thuận theo tự nhiên. Tìm được người hợp tâm ý thì sẽ dọn ra ngoài, không thì cứ ở trong phủ hầu hạ ta.”
Sở Tu Viễn nhướng mày: “Nàng ấy nói vậy thật sao?”
Lâm Hàn quan sát xung quanh, nha hoàn bà tử đều không ở đó, có lẽ là trời nóng quá nên đã trốn hết vào phòng rồi.
Nhưng mà Lâm Hàn vẫn nhỏ giọng nói: “Nàng ấy cảm thấy nam nhân không đáng tin nên không dám ra ngoài.”
Sở Tu Viễn: “Bởi vì người bán nàng ấy đi chính là ca ca và tẩu tử của nàng ấy sao?”
Lâm Hàn gật đầu, ngáp ngắn ngáp dài.
Sở Tu Viễn muốn nói gì đó nhưng thấy nàng như thế chỉ đành nuốt trở về: “Về phòng ngủ một chút nhé?”
Lâm Hàn muốn nói được nhưng lại há mồm ngáp: “Ta ngủ một lát đây.”
Sở Tu Viễn gật đầu, đuổi theo Lâm Hàn.
Lâm Hàn dừng lại: “Chàng cũng đi á?”
Sở Tu Viễn hỏi lại: “Ta không được đi cùng nàng sao?”
Nói cứ như Lâm Hàn là một người bá đạo hống hách vậy.
Lâm Hàn liếc mắt nhìn hắn, đẩy cửa phòng ngủ.
Sở Tu Viễn lướt qua bình phong, nhìn thấy chiếc giường Bạt Bộ to đùng.
Cởi ra giày, ngồi lên giường, Sở Tu Viễn lại không nhịn được cẩn thận quan sát chiếc giường Bạt Bộ to như một căn phòng nhỏ: “Nàng mơ thấy trong nhà kẻ thần bí dùng cái giường thế này sao?”
Lâm Hàn ừ một tiếng, lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Sở Tu Viễn: “Ta cảm thấy hắn ta có thể là phương ngoại chi nhân.”
Lâm Hàn thầm nhủ, chàng đoán đúng rồi, ta chính là phương ngoại chi nhân.
Nhưng mà, nàng sợ dọa Sở Tu Viễn ngất xỉu, làm bộ suy tư một hồi: “Có từng nghe nói tới ba ngàn thế giới chưa?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Không có.”
Lâm Hàn đổi cách hỏi: “Có từng nghe qua chuyện những tảng đá rơi xuống ở một nơi nào đó chưa?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Trời giáng cự thạch, mấy năm trước từng xảy ra bên bờ Đông Hải, bệ hạ còn phái người đến điều tra, hoài nghi là do thần tiên trên trời đánh nhau. Chẳng lẽ không phải à?”
Lâm Hàn: “Cũng có khả năng là người ở một thế giới khác đẽo núi khiến đá rơi xuống.”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Phàm nhân cũng có thể đục thủng trời sao?”
Lâm Hàn muốn nói tìm đâu ra lỗ thủng trên trời chứ. Đột nhiên nhớ tới người thời này luôn tin vào khái niệm trời tròn đất vuông, vội vàng im miệng: “Chàng cho rằng bầu trời như một cái chén, nằm úp bên trên bảo hộ chúng ta sao?”
Sở Tu Viễn hỏi lại: “Không phải à?”
Lâm Hàn: “Đương nhiên không phải. Bầu trời chúng ta nhìn thấy bây giờ thực chất là từng tầng từng tầng không khí đan vào nhau. Chỗ chúng ta đang ở này, cứ xem nó như một quả cầu ấy. Nếu chàng xuất phát từ Trường An, cho dù chàng đi về hướng đông hay là về hướng tay, đi đến cuối chàng sẽ phát hiện mình lại về tới Trường An.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Phu nhân, nàng cho rằng vi phu là kẻ ngốc hay cảm thấy vi phu còn nhỏ hơn cả Đại Bảo Bảo? Nơi này của chúng ta nếu giống một quả cầu thì ta và nàng có thể đứng vững được sao?” Lại liếc Lâm Hàn: “Buồn ngủ thì ngủ đi. Đừng hồ ngôn loạn ngữ.”
Lâm Hàn véo vào tay hắn.
Sở Tu Viễn thở dốc: “Lại muốn mưu sát ta à?”
Lâm Hàn: “Biết đau chứng tỏ không phải nằm mơ. Nếu không phải nằm mơ ——”
Sở Tu Viễn cắt lời nàng: “Cho nên nàng mau ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Lâm Hàn nâng chân: “Có tin ta đá chàng không?”
Sở Tu Viễn: “Nếu còn nằm trên cái giường cũ kia, ta sẽ sợ. Còn cái giường này ấy à, ta không sợ đâu.”
Lâm Hàn há mồm, nói: “Ngày mai ta sẽ đem cái giường kia về, dọn cái giường này đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận