Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 153 - Động phòng hoa chúc 5




Động phòng hoa chúc 5
“Ta ——” Lâm Hàn muốn nói lúc nào cũng được. Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, nàng lại nghĩ tới thói quen của mình, không chừng lúc khẩn trương sẽ vặn gãy cổ Sở Tu Viễn như vặn cổ tang thi mất: “Ta còn chưa nghĩ xong, tướng quân… Có thể thư thả mấy hôm được không?”
Sở Tu Viễn bị Đại Bảo Bảo nháo đến mức khó chịu, cũng chẳng có tâm trạng động phòng với nàng. Có thể thấy được bộ dáng như vậy của Lâm Hàn, Sở Tu Viễn lại cảm thấy thú vị: “Phu nhân muốn thư thả mấy ngày?”
Lâm Hàn mừng thầm, vội nói: “Một vài ngày, một hai tháng, được, được không?”
Sở Tu Viễn đang muốn hỏi nàng cảm thấy được không.
“Một tháng hay hai tháng? Một tháng ba mươi ngày, hai tháng là sáu mươi ngày nha, phu nhân.”
Lâm Hàn giật giật khóe miệng, đánh giá Sở Tu Viễn một phen, thử thăm dò nói: “Một, hai tháng!”
Nàng cũng dám nói ra thật.
“Vi phu có thể, nhưng phu nhân đừng nên mừng vội, ngày mai Hồng Lăng và Hồng Ngẫu đi vào dọn dẹp, thấy giường hai ta sạch sẽ như vậy, nàng nói xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn đã quên mất điểm này.
“Ta —— ta trên người ta không thoải mái.” Lâm Hàn ngẫm nghĩ nói.
Sở Tu Viễn tức khắc muốn cười: “Trên người phu nhân vẫn luôn tốt mà.” Hai chữ “trên người” được hắn nhấn nhá rất mạnh.
“Sao chàng lại biết?!”
Sở Tu Viễn: “Vi phu không muốn biết, nhưng ngày nàng đều ăn đá bào dưa hấu, nàng nói vi phu có thể yên tâm sao?”
“Thân thể ta rất tốt, còn biết võ.”
Sở Tu Viễn: “Nàng chung quy vẫn là nữ nhân, ăn lạnh nhiều không tốt với thân thể nữ tử.”
“Chàng thật đúng là hiểu biết.” Lâm Hàn âm dương quái khí nói.
Sở Tu Viễn lắc đầu bật cười: “Vi phu khinh thường nhất là phép khích tướng.” Không đợi nàng mở miệng: “Ta đi thổi đèn.”
“Từ từ!” Lâm Hàn vội kêu.
Sở Tu Viễn căn bản không nhúc nhích, nghe vậy lại nhích tới bên cạnh nàng: “Phu nhân thích để đèn? Cũng được.” Hắn nhổm người về phía trước.
Lâm Hàn giơ tay ra chắn.
Sở Tu Viễn đã đoán được điểm này, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của nàng, thuận thế ôm người vào ngực.
Lâm Hàn chống một chân lên giường muốn đá hắn, Sở Tu Viễn lại nhấc chân chặn cả hai chân nàng.
Lâm Hàn nhíu mày: “Chàng ——”
“Nương, nương… Nương…”
Tiếng khóc thê thảm vọng vào, phu thê hai người đồng loạt cứng đờ.
Cả hai nhìn nhau, đồng thời buông tay.
Lâm Hàn bò dậy chạy biến.
Sở Tu Viễn theo bản năng bắt lấy.
“Không được! Bảo Bảo đang khóc.” Lâm Hàn hất tay hắn ra.
Sở Tu Viễn dùng sức, túm người trở lại giường.
Lâm Hàn muốn nhấc chân đá theo bản năng.
Phanh!
Trong phòng an tĩnh.
Một lát sau, trong phòng ngủ vang lên âm thanh khiếp đảm, chột dạ: “Chàng, có ổn không?”
Sở Tu Viễn lấy lại tinh thần, ra sức chớp mắt, nhìn người trên giường, há miệng thở dốc: “Nàng ——”
“Ta không cố ý, là tại chàng bắt ta, chàng không kéo ta, ta sẽ không đá chàng.” Lâm Hàn vội vàng nói.
Sở Tu Viễn chống người ngồi dậy, cảm giác rất đau đầu: “Ta không kéo nàng thì nàng cứ như vậy chạy ra ngoài?”
“Ta làm sao ——” Lâm Hàn cúi đầu, nhìn thấy cổ áo đã rộng toác, đồ con đã lộ hết ra ngoài, cuống quýt dùng tay che lại, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Sở Tu Viễn: “Không được nhìn!”
Sở Tu Viễn bây giờ chỉ muốn đánh hài tử: “Nàng cho rằng bây giờ ta còn có tâm trạng nhìn nàng?”
“Vậy chàng muốn nhìn ai?” Lâm Hàn hỏi.
Đại tướng quân chỉ cảm thấy mệt tâm, nữ nhân này có biết bản thân đang nói gì không.
“Ta ——”
“Nương!”
Sở Tu Viễn nuốt lại lời muốn nói, cao giọng hỏi: “Nó lại làm sao vậy?”
“Bất luận thế nào ta cũng phải đi dỗ.” Lâm Hàn thắt lại đai lưng, xỏ giày rồi chạy ra ngoài, quả thực là sợ chậm một chút sẽ bị Sở Tu Viễn đuổi theo.
Sở Tu Viễn thấy đầu mình sắp vỡ ra rồi.
Lâm Hàn hít một hơi không khí ẩm ướt, thở phào một hơi, Đại Bảo Bảo đúng là áo bông tri kỷ của nàng, khóc rất hay.
“Đại Bảo Bảo, đừng khóc, nương tới rồi.” Lâm Hàn lần theo tiếng khóc mò tới phòng tắm, thấy Sở Dương và Sở Ngọc vẫn còn ngâm trong nước: “Đã nửa đêm rồi, sao các con còn chưa ngủ?”
Sở Dương từ trong nước nhổm dậy: “Còn chưa tới giờ Hợi, nương.”
“Hai con lại chọc nó?” Lâm Hàn nhận lấy khăn tắm lớn từ tay nha hoàn, vớt tiểu hài tử trong thùng nước ra.
Sở Ngọc vội nói: “Không có. Bọn con chỉ gọi đệ ấy là heo béo bự, nó cứ như vậy mà khóc rồi, thật là yếu đuối.” Nói xong không nhịn được nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận