Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 579 - Án mạng không đầu 3




Án mạng không đầu 3
Sở Dương đã mười bảy tuổi, không phải mười lăm sáu, càng không phải mười ba mười bốn, Lâm Hàn nghe vậy, sự tức giận trong lòng cũng biến mất, nhưng lại sợ sau này nó lại gạt nàng làm chuyện gì đó nên vẫn giữ nét mặt vô cảm: “Nhị Bảo có chuyện gì gạt nương không? Bây giờ nói luôn đi, sẽ xem như vô tội.”
Sở Ngọc cười nói: “Nương cứ việc an tâm, con nghe lời hơn bọn họ, bọn họ chọc thủng trời, hài nhi cũng sẽ không ——”
Đại Bảo Bảo vội hỏi: “Bọn họ là ai? Huynh nói cho rõ ràng.”
Sở Ngọc: “Đệ cùng đại ca, làm sao hả?”
Đại Bảo Bảo trừng mắt nói: “Huynh nói đại ca thì cứ nói đại ca, mắc gì lại lôi đệ vào? Năm nay đệ không có không nghe lời.”
Sở Ngọc: “Từ khi đệ còn nhỏ đã rất không nghe lời rồi.”
Đại Bảo Bảo nói: “Huynh cũng nói là lúc nhỏ mà. Lúc huynh còn nhỏ không khóc nháo sao?”
Sở Ngọc không cần nghĩ ngợi, nói: “Không khóc nhiều như đệ.”
Đại Bảo Bảo gật đầu, nói: “Đúng vậy. Bởi vì khi đó mẫu thân còn chưa có gả cho cha, huynh khóc cũng không có ai dỗ huynh.”
Sở Ngọc cảm thấy thương thay cho chính mình, lại càng muố đánh tên nhóc này một trận, đơn giản nói: “Không phải đệ muốn luận bàn sao? Đừng tìm nương, ta cùng đệ luận bàn.”
Đại Bảo Bảo nhất thời không kịp phản ứng, chờ nó lấy lại tinh thần, nói: “Luận bàn thì luận bàn, sợ huynh à! Có bản lĩnh thì đến tiền viện, bên đó trống trải.”
Sở Ngọc bị nó kích động, hùa theo nói: “Đi thì đi!”
Trong phút chốc, bên ngoài nhà bếp chỉ còn ba người, là Lâm Hàn, Sở Dương cùng người gác cổng.
Người gác cổng nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, sai dịch của phủ Đình úy còn ngoài cửa, ngài gặp không?”
Sở Dương vội nhìn Lâm Hàn, vô cùng mong đợi.
Lâm Hàn biết chim non một ngày nào đó sẽ tự mình bay đi, nếu không sẽ không lớn được.
Nàng không cho Sở Dương đi, Sở Dương buổi tối đi ngủ có thể chỉ nhớ mong chuyện này.
Lâm Hàn suy tư một lát, nhìn về phía Sở Dương: “Đi cũng được, tới chỗ đó phải thay y phục, mũ và giày ta chuẩn bị cho con. Nếu dính máu thì không được đặt trong phòng.”
Sở Dương vui vẻ, vội nói: “Hài nhi vẫn luôn làm như vậy. Sau khi trở về luôn giặt giũ sạch sẽ, ủi qua một lần, lại phơi dưới trời nắng gắt một ngày, sau đó mới thu vào chái phòng. Bình thường hài nhi cũng không vào chái phòng kia.”
Lâm Hàn vừa lòng: “Đi sớm về sớm. Nếu không bọn ta sẽ không đợi con về dùng cơm trưa đâu.”
Sở Dương bối rối, nhưng nghĩ tới khó khi nào nương nó chịu nhả ra như vậy, liên tục gật đầu: “Được!”
Giờ Mùi, Đại Bảo Bảo đói bụng, không nhịn được ăn một cái bánh chưng thịt, đang định ăn cái thứ hai thì Sở Dương đã trở lại.
Đại Bảo Bảo bỗng nhiên đứng dậy, chạy tới chỗ nó: “Đại ca tra được hung thủ không?”
Sở Dương vội nâng tay: “Đừng tới đây!”
Đại Bảo Bảo theo bản năng dừng lại: “Sao thế?”
Sở Dương chỉ vào xiêm y trên người: “Ta phải đi thay xiêm y.”
Đại Bảo Bảo kỳ quái: “Vậy sao huynh không đi đi?”
Tối qua Sở Tu Viễn cả đêm không ngủ yên, buổi sáng ngủ bù hơn nửa ngày mà tinh thần vẫn uể oải, ngáp ngắn ngáp dài: “Đại ca con cho rằng chúng ta đã ăn xong rồi. Vội vàng chạy tới đây tìm nương con cáo trạng, sau khi được nương con tha thứ mới quay về thay y phục.”
Đại Bảo Bảo cả kinh “a” một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Hàn, thấy nàng tươi cười, lại nhìn Sở Dương, phát hiện sắc mặt quẫn bách của nó: “Thật sao?”
Sở Dương nhìn Lâm Hàn, thấy trên mặt nàng không có biểu tình gì, rùng mình: “Nương…”
Lâm Hàn: “Có biết vì sao ta nói con không được chạm vào tử thi trước mười tám tuổi không? Chính vì lo lắng con sẽ giống hôm nay, bận rộn mất ăn mất ngủ. Con còn đang trong giai đoạn phát triển thân thể, không ăn ngon ngủ yên thì làm sao mà lớn được? Thân thể không tốt, con cảm thấy con có thể cố được mấy năm?”
Sở Dương chưa bao giờ nghĩ tới điều này, nghe nương nó nói như vậy lại càng thêm lúng túng, thậm chí là áy náy.
Nghĩ nghĩ, Sở Dương nói: “Sau này con mang theo điểm tâm nhé?”
Lâm Hàn lại hỏi: “Nếu có người hỏi con, Sở Đại công tử, ngươi tới đây tra án hay ra thành dạo chơi vậy, con phải trả lời thế nào đây?”
Đại Bảo Bảo vươn tay: “Con biết!”
Sở Tu Viễn trừng nó: “Không hỏi con, lui ra!”
Đại Bảo Bảo lùi tới bên cạnh bàn ăn, lột bánh chưng cắn một miếng, lại nhìn đại ca nó chằm chằm, muốn biết đại ca sẽ trả lời thế nào.
Sở Dương nói: “Con sẽ nói là con đang tuổi lớn, không ăn thì sẽ đói bụng, vô lực tra án.”
Lâm Hàn vừa lòng: “Mau đi đổi xiêm y rồi rửa tay, bọn ta còn chưa dùng cơm.”
Sở Dương vừa mới tới cửa đã nhìn thấy thật nhiều chén dĩa trên bàn ăn, còn tưởng rằng bọn họ đã ăn xong. Sau khi nhìn kỹ lại thì thấy có những cái tô lớn úp trên số chén dĩa đó, lập tức biết được nương nó sợ đồ ăn bị lạnh nên mới làm như thế để chờ nó về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận