Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 455 - Khải hoàn hồi triều 5




Khải hoàn hồi triều 5
Tiểu thái tử không tin: “Vì sao?”
“Ta muốn ăn rau trộn bạc hà, hắn không ăn còn không cho phép ta ăn.” Đại Bảo Bảo chỉ vào Sở Mộc: “Ngươi đã từng thấy qua người nào bá đạo như vậy không?”
Tiểu thái tử lắc đầu: “Chưa thấy. Phụ hoàng không cho phép ta ăn kẹo là bởi vì cữu mẫu nói ăn kẹo thì sẽ bị sâu ăn răng. Ăn bạc hà quá nhiều cũng bị sâu răng à?”
Tiểu hài tử nói: “Không. Nương ta nói bạc hà là thứ rất tốt rất tốt. Chỉ là Mộc ca quá bá đạo, không cho phép ta ăn.”
Sở Mộc xoa xoa thái dương: “Được rồi, ta bá đạo! Còn gì để nói nữa không?”
“Không có!” Tiểu hài tử nắm lấy cánh tay của Thái tử đi vào phòng trò chơi.
Buổi trưa vừa đến, tiểu hài tử vẫy tay với Hồng Lăng: “Ta muốn ăn bánh gạo nếp, có bỏ thêm mỡ heo và dưa muối. Thái tử, ngươi ăn gì?”
Thái tử suy nghĩ một chút: “Ta muốn ăn thịt gà chua ngọt, nhà ngươi có không?”
“Ngươi không được ăn ngọt, ta cũng không được ăn ngọt.” Tiểu hài tử lắc đầu: “Nương nói ba ngày mới được ăn ngọt một lần, nếu không thì nàng sẽ không thương ta nữa.”
Thái tử: “Nương ngươi lừa ngươi đấy.”
Tiểu hài tử gật đầu: “Ta biết mà. Ta cũng từng nói không thương nương cũng là lừa nương thôi. Nhưng nương là vì tốt cho ta, ta không thể để nương thất vọng. Ngươi muốn ăn thì chờ nương ta trở về, để nương làm cho chúng ta đi.”
“Nương ngươi lúc nào thì về đây?” Tiểu thái tử không gặp được cữu mẫu không gì không làm được, luôn cảm thấy nhà cữu phụ hắn trở nên không giống nhà cữu phụ hắn: “Ta cũng nhớ cữu mẫu rồi.”
Đại Bảo Bảo thở dài một hơi, giống như ông cụ non: “Ta cũng nhớ. Nhưng ta không dám nhớ nhiều, sợ nương ta phân tâm.” Nói xong, trong mắt sáng ngời: “Bệ hạ cũng không biết sao? Nương và cha nói, phụ hoàng ngươi không gì không biết, so với nàng và cha còn lợi hại hơn, ngươi trở về hỏi phụ hoàng ngươi được không?”
Tiểu thái tử cũng cảm thấy phụ hoàng nó là người lợi hại nhất trong thiên hạ: “Được.”
Nhưng mà, so với Đại Bảo Bảo thì Thương Diệu càng muốn biết Lâm Hàn đến nơi nào rồi, có gây cản trở gì cho Sở Tu Viễn không.
Nhưng đại quân vừa xuất quan, hắn cũng chỉ có thể chờ Sở Tu Viễn liên hệ với hắn. Nhưng chờ đợi rất dày vò, Thương Diệu dứt khoát viết cho trạm bên ngoài Nhạn Môn Quan một lá thư - nếu có tin tức của đại quân phải lập tức đến báo.
Ngày hai mươi bốn tháng Tư, buổi sáng, Thương Diệu định dẫn Thái tử đến phủ Đại tướng quân thăm mấy hài tử, thuận tiện nếm thử anh đào của Đại tướng quân, thư khẩn Hồng Lĩnh đã tới.
Trong lòng Thương Diệu run lên, vừa đi một tháng đã có tin tức, chẳng lẽ là Lâm Hàn xảy ra chuyện gì. Không đợi người đưa thư khẩn nói gì, Thương Diệu đã đoạt lấy mật thư, mở ra nhìn thấy chữ bên trên, mỗi chữ hắn đều hiểu, nhưng hợp lại với nhau thì hắn lại chẳng biết có nghĩa là gì.
Thường Hỉ không khỏi lo lắng: “Bệ hạ, thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Tuy nói Đại tướng quân trước kia đánh trận nào thắng trận đó, nhưng dù sao thì Đại tướng quân cũng đã nhiều năm…”
“Im ngay.” Thương Diệu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thường Hỉ rụt cổ: “Bệ hạ, ngài dọa Thái tử rồi.”
Thương Diệu cúi đầu nhìn lại, trên mặt tiểu thái tử lộ vẻ lo lắng, đã sắp khóc đến nơi rồi.
“Hài tử ngốc.” Thương Diệu cười xoa đầu tiểu thái tử.
Thường Hỉ càng thêm bất an, đây là giả vờ vui mừng, hay là giận quá hóa cười đây?
Tiểu thái tử vẫn rất lo lắng: “Phụ hoàng, cữu phụ cùng cữu mẫu làm sao vậy?”
“Cữu mẫu con không hổ là cữu mẫu con.” Thương Diệu đưa mật thư cho nó
Tiểu thái tử không khỏi hỏi: “Hài nhi cũng có thể xem ạ?”
“Lúc trẫm lớn bằng còn đã đi theo Hoàng tổ phụ của con xem tấu chương rồi.” Thương Diệu nói.
Tiểu thái tử vội vàng mở ra, miệng nhỏ há to vì kinh ngạc: “Ông trời ơi!”
Thường Hỉ theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Tiểu thái tử nhận thấy, liền nhịn không được nói với Thường Hỉ: “Ta, cữu mẫu ta, cữu mẫu ta sắp trở về...”
“Hả? Có chuyện gì vậy? Có cần phái thái y qua không?” Thường Hỉ vội hỏi: “Nghe nói cả một huyện bên Nhạn Môn Quan cũng không tìm ra được một lang trung cho đàng hoàng, nếu chậm trễ thì mấy hài tử Sở gia còn không khóc đến tắt thở à?”
Thương Diệu không khỏi ho khan một tiếng.
Thường Hỉ không đợi chủ tử hắn mở miệng: “Nô tài đi tìm ngự y ngay. Ôi, bệ hạ lúc trước ngài nên ngăn cản mới phải, từ xưa đến nay mấy ngàn năm, cũng chưa từng nghe nói qua nữ tử xuất chinh lần nào. Ngài làm sao có thể để cho nữ tử yếu đuối như Đại tướng quân phu nhân đi ra ngoài chứ?”
“Không phải, không phải!” Thái tử vội vàng giữ chặt ống tay áo Thường Hỉ: “Ngươi hiểu lầm rồi, Thường Hỉ, cữu mẫu ta không có bệnh, là đại quân khải hoàn hồi triều, đã đến bên ngoài Nhạn Môn quan, để nhân mã nghỉ ngơi một ngày, tu chỉnh nhân số rồi sẽ vào quan.”
Thường Hỉ nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng run rẩy: “Khải…khải hoàn hồi triều?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận